SAY NẮNG
Nay tôi thấy Sài Gòn lặng lẽ
Giấu chút tình nồng dưới kẻ gạch ban công
Có chút sương mai vươn lên má phấn hồng
Khẽ cười thầm...
Gió rì rào một khúc nồng _ tình chớm...
Gió đông mùa này về sớm
Mưa gió hoá lãng du,
Tôi thấy mình vừa bị cầm tù
Giữa một tủ yêu thương bỗng cháy bùng dữ dội.
Se se cơn gió trong cái lạnh bồi hồi
Cây lá chẳng mọc chồi
Bài tình ca vẫn khuyết trang hồi kết
Tôi thấy lòng mình đẫm mệt
Vì chợt say.
Say giữa những cơn say
Sài Gòn mùa đông này làm cho ai say nắng
Giữa những khe vàng lọt qua bầu trời êm ắng
Vẽ nên dáng một người
Vừa đánh cắp trái tim tôi.
-Vũ- 061117
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro