NHỚ ĐẾN NẢN LÒNG
Chiều nay mây chợt lỡ lầm
Đem ngày giấu kỹ lặng thầm riêng mây,
Buồn lòng biết có ai hay
Giấu riêng mình mãi đắng cay những chiều.
Thả hồn vào gió cô liêu
Nghe vàng cuống lá thảm kêu lìa cành,
Hai mươi tuổi hẳn còn xanh,
Chập chờn yêu vội, mong manh cõi lòng.
Hạ về lòng vẫn sầu đông
Nắng dù gay gắt vẫn không ấm lòng,
Nặng nào hơn nỗi nhớ mong
Bần thần trong dạ, bão giông tâm thần.
Đem thương nhớ để ngoài sân
Cho chim chuyền mổ phát phân vạn đường,
Để người thương thấy mà thương
Thương ta mòn mỏi vấn vương đêm dài.
Đợi chờ ngày một thành hai
Để một người chẳng loay hoay một mình
Nhưng người ta vẫn lặng thinh
Khiến tim mòn mỏi đến sinh nản lòng?
-Vũ- 190417
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro