MƯA CHẾT
Tháng tư về bên gác trọ liêu xiêu
Từng dòng thơ tiêu điều trong nắng cháy
Nỗi nhớ mang cơn mưa nào đi mãi
Để ngày tàn hoang dại chết ngoài hiên.
Ta bất tử với nỗi nhớ cuồng điên
Hóa mong manh trong cơn say hiển hiện
Hạt lòng buồn để mặc người ném liệng
Rớt vào hồn khói tỏa trắng vô biên.
Mưa đã chết trên mây mỏng tháng giêng
Nên chẳng về mặc chim chuyền chao liệng
Làn môi mỏng phả làn hơi lưu luyến
Níu nồng nàn trên da thịt triền miên.
Mưa sao biết hạt nắng hệt kẻ điên
Đeo vòng kiềng xiết thân gầy tắt thở
Thân khô héo vẫy vùng và khổ sở
Đợi mưa về, tưới mát cõi lòng tan.
Tháng tư rồi mưa mê mải nơi hoang
Sao chưa về vuốt ve làn môi nẻ
Trời không mưa cõi lòng càng buồn tẻ
Liệu mưa rồi đơn lẻ có trôi tan...
-Vũ- 090417
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro