Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21


Thời Ảnh đẩy đám người đang chạy về phía trước qua một bên, thật giống như một cái bóng tự do tới lui, không ai có thể ngăn cản được.

Thập Tam nóng lòng đuổi theo, oán khí trong hư cảnh không thể khống chế được, cậu mắt thấy Thời Ảnh trên người mặc một bộ hắc bào, trên tay huyễn hóa ra Ngọc Giản, Ngọc Giản hóa kiếm, sắc bén phá gió mà đến.

Đây là dấu hiệu nhập ma, Thập Tam không thể mặc Thời Ảnh ở trong Phụ Linh trận bị tâm ma chi phối, vì thế liền phóng ra một sợi chỉ đỏ từ linh mạch qua lòng bàn tay, ý đồ ngăn cản Thời Ảnh. Nhưng sợi chỉ đỏ hoàn toàn không có chút tác dụng nào, căn bản không thể khống chế được oán khí trong lòng Thời Ảnh.

Hiện tại không có Tạ An Chi, cũng không có Trùng Minh, người có thể khống chế Thời Ảnh, đánh thức Thời Ảnh - tất cả đều không có mặt ở đây.

Một mũi tên sắc bén không biết từ nơi nào bay đến, bắn thẳng về phía Tiêu Xuyên, Thập Tam không có thời gian để ý đến Thời Ảnh, không nói hai lời liền xông tới muốn chắn trước mặt Tiêu Xuyên. Nhưng Thời Ảnh đã nhanh hơn cậu một bước, Ngọc Giản tung hoành ngang dọc, chém nát mũi tên kia.

Tay chân Thập Tam dường như không nghe theo sai khiến của cậu, mỗi một cử động đều có thể đoán trước được Thời Ảnh sẽ làm gì tiếp theo, nhưng tốc độ của Thời Ảnh lại luôn nhanh hơn cậu rất nhiều.

Cậu nhận ra rằng, vì bản thân vốn là một tia linh của Thời Ảnh, cho nên bất kỳ ý niệm nào của Thời Ảnh cậu đều có thể cảm nhận được, cũng bởi vì Thời Ảnh mới là Linh chủ, cho nên tốc độ của Thời Ảnh luôn cực nhanh, cậu cho dù thế nào cũng không thể đuổi kịp.

Hư cảnh là ảo ảnh, là sự tái hiện của lịch sử, nhưng đối với trận chủ thân nhập kỳ trận mà nói, mưa gió là thật, cát bụi chính là thật, ngay cả mùi máu tươi loang trong không khí cũng là thật.

Cơn đau do mũi tên sắc bén không kịp né tránh sượt qua bả vai cũng là thật, Thập Tam nhìn thấy Thời Ảnh chắn trước mặt Tiêu Xuyên, ngăn cản mũi tên phía trước, lại không thể ngăn cản quân mã từ phía bên kia tập kích tới, cho nên mới trúng một mũi tên, nhưng lông mày lại không hề nhíu dù chỉ một chút.

Thiếu niên Tiêu Xuyên vẻ mặt đề phòng nhìn Thời Ảnh, người này vì mình mà đỡ một mũi tên, nhưng hắn lại không thể nhớ được trong quân có ai như vậy.

Còn chưa kịp mở miệng hỏi, xung quanh đã có thêm rất nhiều trường kiếm cùng phi mã phóng nước đại lao về phía hắn, Tiêu Xuyên dùng sức đẩy Thời Ảnh ra, kiếm trên tay chắn ngang tránh được mấy người, nhưng chỉ một khắc sau, kiếm liền gãy.

Chỉ cần không thể tránh né, hậu quả là gì, Thập Tam thật sự không dám nghĩ đến.

"Sư phụ, người mau tỉnh lại đi, sư phụ!" Thập Tam ngăn lại Ngọc Giản sắp cắt đứt cổ một người trên lưng ngựa, sợi chỉ đỏ gắt gao siết chặt một đầu của Ngọc Giản: "Sư phụ! Người không thể giết người trong hư cảnh, tất cả đều chỉ là giả!"

Thập Tam phải ngăn cản, không để Thời Ảnh can thiệp vào cuộc chiến này. Trận pháp do oán khí tạo ra, hết thảy đều là hư cảnh, nhưng lịch sử tồn tại lại chân thật, một khi Thời Ảnh can thiệp vào trận chiến này, sẽ thay đổi cục diện hiện tại.

Lịch sử sẽ phát sinh biến động lớn, đến lúc đó, Thời Ảnh có quen biết Tạ An Chi hay không còn chưa thể nói được, thậm chí ai cũng không thể biết được chuyện tương lai, Tạ An Chi thoát khỏi tai họa lần này, sẽ còn gặp phải tai họa gì khác. Tất cả những chuyện này, đều sẽ trở nên mất kiểm soát.

"Sư phụ! Lẽ nào người có thể thay đổi mỗi một chuyện trong cuộc đời hắn sao? Hư cảnh không thể đảo ngược, tất cả đều là giả! Người mau tỉnh lại đi! Tiểu Tạ ca còn đang chờ chúng ta!"

Ngọc Giản đang chĩa vào yết hầu của người trên lưng ngụa kia, chỉ cần khẽ đâm về phía trước liền có thể lấy mạng hắn.

Khuôn mặt người nọ, lúc thì là Triệu Uyên, lúc lại là Liêm Trinh.

Thập Tam hiểu rất rõ, bất kể Thời Ảnh giết người nào trong hai người này, đều có thể thay đổi lịch sử về Thấu Cốt Thanh trong người Tạ An Chi, nhưng sau đó thì sao? Trong số phận nhất định phải có kiếp nạn này, vậy nếu tránh thoát được kiếp nạn này, kiếp nạn tiếp theo làm sao có thể tiên đoán, làm sao có thể tránh thoát?

Bách Lý Sa Trường, cũng là luyện ngục nhân gian.

Thời Ảnh một thân một mình đứng trên sa mạc cát vàng, hai mắt đỏ ngầu, Ngọc Giản trong tay siết chặt, Thập Tam có thể cảm nhận được sợi chỉ đỏ trong lòng bàn tay cậu khẽ buông lỏng vài phần.

"An Chi..."

Thập Tam thu hồi sợi chỉ đỏ, linh mạch chấn động một hồi.

Chỉ thấy bên gò má Thời Ảnh rơi xuống một giọt lệ, sau đó cười lạnh một tiếng: "Hư cảnh, hồng trần là hư, Tam Giới Cửu Thiên là hư, ta không quan tâm, hôm nay ta liền muốn khiến cho bọn chúng toàn bộ đến luyện ngục Vô Gian, không có ngày trở về trần thế!"

Lời vừa dứt, cuồng phong từ bốn phía bất chợt nổi lên, Thập Tam bị thổi cơ hồ không thể đứng vững, cậu đưa tay lên muốn chắn cát vàng bay vào mắt, mỗi một câu một chữ vừa phát ra, đều bị nuốt chửng, Thời Ảnh đã không thể nghe vào bất kỳ thanh âm nào từ bên ngoài.

Cho đến khi lòng bàn tay không thể bắn ra sợi chỉ đỏ được nữa, Thập Tam cảm thấy mối liên hệ giữa linh mạch của mình và Thời Ảnh ngày càng yếu đi, nếu như Thời Ảnh thật sự hoàn toàn nhập ma, con rối ở Âm Dương tử địa sẽ biến mất, cậu cũng sẽ biến mất, mà Thời Ảnh... cũng sẽ biến mất.

Cửa luyện ngục Vô Gian rộng mở, tiếng vạn quỷ khóc gào lại lần nữa vang lên, xác chết la liệt chốn Âm Ty, tiếng xiềng xích va chạm vào nhau ồn ào rung chuyển, phát ra tiếng khóc gọi hồn thôi thúc.

Âm Ty gọi hồn, hôi phi yên diệt.

Thập Tam liều mạng bước đến gần Thời Ảnh, mỗi một bước đi linh mạch liền chấn động một tấc, lúc cuối cùng cũng có thể nắm được tay Thời Ảnh, Thập Tam giữ chặt cổ tay y, ý đồ muốn ngăn cản Thời Ảnh mở ra luyện ngục Vô Gian.

Chiến trường nơi xa từng chút từng chút bắt đầu lún sâu vào luyện ngục.

Ngay khi Thập Tam chuẩn bị hóa thành chấp niệm trở về nguyên thần của Linh Chủ, đột nhiên nghe bên tai có người đang nói chuyện.

"Quay lại."

"Quay lại!"

"Thời Ảnh! Quay lại!"

Tiếng thứ ba, gọi được người về.

Thời Ảnh đột nhiên dừng lại tất cả các động tác, mờ mịt, cứng nhắc quay đầu nhìn về phía người bên cạnh. Tạ An Chi giơ bàn tay bị thương lên, trên tay là chiếc khăn xiêu xiêu vẹo vẹo quấn quanh miệng vết thương mà năm đó y đã thay Tạ An Chi băng bó.

Chỉ trong một ý niệm, từ đó về sau, bốn phía liền không một tiếng động, luyện ngục Vô Gian biến mất trong không gian.

Thời Ảnh quỳ gối trên sa trường, nhưng sa trường đã không còn là sa trường, không có thi thể, không có quân mã, chỉ có ốc đảo mênh mông vô tận, y cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay của mình, sương đen lượn lờ, mạch lạc màu xanh sẫm từng chút từng chút rút đi, lần nữa phủ lên huyết sắc.

"An Chi."

Trước đây ngàn năm, y đã quen ẩn nhẫn, chưa từng làm càn như vậy.
Trong nháy mắt này, Thời Ảnh cuối cùng đã không thể khống chế được tiếng khóc lóc thảm thiết, trái tim như bị xé nát, tựa như vừa trải qua luyện ngục trần gian.



Tạ Doãn biết mình đang ở trong Sinh Linh tháp, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hắn ở trong bóng tối sờ soạng lên vách tường, dưới chân rõ ràng không có thang, lại từng bước từng bước đi lên từng tầng.

Càng lên cao, những mảnh vỡ của linh thần càng bất ổn, cho dù vài ngày trước Thời Ảnh đã vì hắn mà thi pháp bảo vệ tâm mạch, cũng không thể ngăn cản được ác niệm lệ quỷ trong hư cảnh của Sinh Linh tháp.

Lên đến tầng thứ năm, Tạ Doãn không thể chống đỡ nổi nữa, đầu đau đến muốn nứt ra, mất đi trọng tâm đành ngồi bệt xuống sàn.

Chốc lát sau, bốn phía bùng lên ánh lửa, ý muốn đi xuống dưới lầu thôi thúc trong lòng.

Trong tháp che trời lấp đất, vạn vật đều không thể thấy được, bên tai Tạ Doãn chỉ có tiếng khóc gào của lệ quỷ vang vọng, thê lương sầu thảm, có lúc lại như tiếng cười chói tai gay gắt.

Cúi đầu là thê lương vạn quỷ, ngẩng đầu chính là những thi thể treo đầy trên xà nhà.

Trùng Minh thật lâu vẫn không nghe tiếng đáp lại từ trong tháp, liền gọi vài tiếng: Tạ An Chi, Tạ Doãn... tất cả đều không có người trả lời.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Trùng Minh thân thể bỗng nhẹ bẫng, Sinh Linh tháp đột nhiên mạnh mẽ lún xuống một thước.

Lão chỉ cảm thấy chấn động không thôi, vậy mà lại có người có khả năng mang Sinh Linh tháp đè sâu xuống một thước.

Nhưng rất nhanh lão liền nhận ra có điều không đúng, bên trong Sinh Linh tháp kia, ngoại trừ Tạ Doãn thì không có bất kỳ người sống nào khác.

"Tạ An Chi! Ngươi đang làm gì vậy?"

Tạ Doãn sử dụng Thôi Vân Chưởng, cùng với linh lực thuật pháp mà Thời Ảnh truyền cho hắn hợp lại, Tạ Doãn vừa kinh ngạc vừa choáng váng, pháp thuật của Thời Ảnh cao cường như vậy, cao cường đến mức chỉ cần kết hợp với Thôi Vân Chưởng của hắn, liền có thể phá hủy được Sinh Linh tháp.

Hắn không nghe được những lời khuyên can của Trùng Minh, lần thứ hai cố gắng sử dụng Thôi Vân Chưởng, ý đồ nhấn chìm tất cả Vạn quỷ ác linh chôn sâu xuống dương gian, đồng thời phá hủy Sinh Linh tháp.

Chỉ cần phá hủy Sinh Linh tháp...

"Tạ An Chi, đừng một mực cố chấp!"

Tạ Doãn mắt điếc tai ngơ, ý chí ngùn ngụt, tiếp tục sử dụng Thôi Vân chưởng, bên khóe miệng tràn ra máu tươi.

Linh thần của hắn bất ổn, hồn phách chưa hoàn toàn quy tụ, trong lòng có oán khí và ác niệm, trong hư cảnh này tất cả đều là thật, nếu vận ra mười thành công lực, liền sẽ nhận lại mười phần phản phệ.

Trước kia, ngàn năm trước, khi hắn nhìn Thời Ảnh đầu không ngoảnh lại bước vào tòa Sinh Linh tháp này, từ đó về sau mỗi một đời, mỗi một kiếp hắn đều quên hết mọi chuyện hồng trần, chỉ duy nhất nhớ cảnh tượng đau lòng đến tê tâm liệt phế này cho đến tận khi đầu bạc răng long.

Đó là một cơn ác mộng khó có thể biến mất, cơn ác mộng của bảy kiếp hồng trần.

Lẽ ra hắn nên sớm mang theo Thời Ảnh vân du tứ hải, bỏ mặc hồng trần thế tục, bỏ lại nhân ái đại nghĩa, bỏ mặc tất cả chúng sinh.

"Tạ An Chi, ngươi cho rằng Thời Ảnh pháp thuật cao như vậy, thật sự không cách nào thoát khỏi nơi này sao? Ngày đó Ảnh Nhi thí Thần nhập Sinh Linh tháp, là bởi vì nếu để Vạn quỷ đồ thành, Tam Giới Cửu Thiên sẽ không còn bất kỳ sinh vật nào có thể sống sót. Ảnh Nhi không chỉ bởi vì chúng sinh vô tội, mà còn bởi vì trong chúng sinh này có cả ngươi, ngươi chẳng lẽ còn không hiểu sao? Trần thế vẫn còn, phàm sinh ra trên đời đều có tuổi thọ, nếu chúng sinh bị diệt, mới là ngàn vạn hy vọng đều hóa thành tro bụi. Tạ An Chi, ngươi đừng để bị tâm ma khống chế!"

Tạ Doãn vịn vào vách tường, run rẩy đứng lên, khom người mãnh liệt ho khan, đau đớn trong lồng ngực càng thêm kịch liệt, cổ họng không thể áp chế được nữa, ho ra một ngụm máu tươi.

Hắn hoảng hốt nhớ lại chuyện cũ ngàn năm, trên vách tường bên ngoài Sinh Linh tháp, những vết tích kia, người từng không biết tự lượng sức mình muốn phá hủy Sinh Linh tháp, thì ra chính là mình.


tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro