15
Tạ Doãn hôn mê suốt ba ngày, trong lúc đó Trùng Minh chỉ vào phòng ngủ kia một lần, sau khi xác nhận Thời Ảnh cũng không có gì đáng ngại, lão bị Thời Ảnh đuổi ra ngoài, lấy một cái cớ vô cùng tốt đẹp là không nên quấy rầy Tạ Doãn nghỉ ngơi. Trùng Minh nhớ đến lư hương đang cháy rất có sức sống kia, biết thừa Thời Ảnh chẳng phải sợ mình quấy rầy Tạ Doãn nghỉ ngơi, chính là sợ lão quấy rầy hai người họ tiếp nối trần duyên sau ngàn năm.
Nói theo cách của người hiện đại Tiểu Thập Tam là, đừng có đến làm bóng đèn quấy nhiễu người khác ân ân ái ái.
Mỗi ngày Thời Ảnh đều canh chừng bên cạnh Tạ Doãn, bồi bạn với Tạ Doãn. Y mấy lần thử cố gắng tiến vào giấc mộng của Tạ Doãn nhưng lại phát hiện suốt ba ngày này Tạ Doãn không hề mơ một giấc mộng nào cả.
Chấp niệm trong lòng người có "si" khiến chính mình rơi vào trong ảo cảnh giả dối, có người thân thể tỉnh lại nhưng hồn phách không muốn tỉnh, cả đời điên điên khùng khùng.
Có người Hồn Du Cửu Thiên thậm chí ngay cả thân thể cũng không hề có ý chí cầu sinh, lang thang trong huyễn cảnh, vĩnh viễn ở lại nơi mà mình luôn nhớ nhung tận sâu thẳm đáy lòng.
Những kẻ khi còn sống chỉ theo đuổi danh vọng tiền tài, lúc vào huyễn cảnh sẽ lạc trong cõi hư ảo và trở thành hư không.
Trong ảo cảnh của những linh chủ mà Tạ Doãn từng giúp đỡ, hắn đã thấy quá nhiều vướng bận và chấp niệm của bọn họ.
Hắn từng gặp qua một linh chủ mắc bệnh nan y, chưa đến mười tuổi sinh mệnh đã kết thúc, ảo cảnh của tiểu hài tử kia chính là chiếc xích đu đơn giản ở khoảng sân nhỏ trước nhà mà cha mẹ đã dựng cho lúc năm tuổi.
Còn có một linh chủ là một lão phụ an hưởng trăm năm, ảo cảnh lại là thời điểm năm mười tám tuổi nhận được thư báo trúng tuyển của đoàn văn công vào lúc chạng vạng, cuối trời là những đám mây hoàng hôn rực rỡ.
Tạ Doãn còn nhớ rõ một linh chủ rơi vào hôn mê vì tai nạn xe cộ, trong ảo cảnh của đối phương, hắn nhìn thấy một hòn đảo nhỏ giữa biển cả mênh mông vô hạn, một cơn mưa sao băng lướt qua bầu trời đầy sao, dưới những ánh sao sáng ngời, hai thân ảnh sóng vai đứng bên nhau.
Những ảo mộng của kiếp trước, kiếp này, những chấp niệm, vướng mắc không thể buông xuống được, cũng không thể giữ lại được, những khát cầu, đều là sự kết nối của con người với thế gian này.
Thế gian cũng không có lương duyên trời ban, tất cả trần duyên, đều do tâm sinh.
Lần đi vào ảo cảnh này của Tạ Doãn chính là con đường tất yếu phải đi qua, bởi vì chỉ như vậy mới có thể khiến cho tâm tư thanh tỉnh, minh minh bạch bạch mà trở lại kiếp này, không bị ảo mộng quấn thân.
Lúc hắn tỉnh lại đã là ba ngày sau, thế giới bên ngoài đã bước sang năm mới. Mới hơn chín giờ tối nhưng tiếng pháo nổ liên hồi đã không ngừng truyền đến từ phía xa, trong không khí phảng phất mùi thuốc pháo nhàn nhạt.
Thời Ảnh chuyển chiếc sofa nhỏ mà thường ngày Tạ Doãn vẫn ngủ đến bên cạnh giường, thân thể y đã dần dần có cảm giác giống người bình thường, lúc mệt mỏi sẽ muốn ngủ, lúc này đang nằm nghiêng trên chiếc sofa nhỏ quay mặt về phía Tạ Doãn, hàng mi như những dẻ quạt thỉnh thoảng khe khẽ lay động, có vẻ ngủ rất say.
Tạ Doãn khẽ cử động ngón tay đã cứng ngắc sau ba ngày liên tục chỉ nằm trên giường, vươn người thư giãn gân cốt vài cái, sau đó vén chăn bước xuống giường.
Ba ngày nằm hôn mê này làm hắn nhớ lại lúc độc Thấu Cốt Thanh phát tác. Ngày đó hắn cũng hôn mê bất tỉnh như vậy, tất cả những người bên cạnh đều bị Thời Ảnh ra lệnh không được phép tới gần, Đế Vương Cốc lớn như vậy, lại chỉ còn có hai người bọn họ.
Khi ấy độc Thấu Cốt Thanh chưa có thuốc giải, hắn từng ra vẻ trấn tĩnh, bình thản nói: "Hôm nay cùng dầm tuyết, cũng coi như cùng bạc đầu."
Thời Ảnh khẽ động ngón tay, đem tuyết trắng đầy trời kia ngăn ở bên ngoài trận pháp, trong nháy mắt cỏ xanh bao phủ mặt đất, y muốn hắn phải nhìn thấy thảm cỏ tươi xanh này.
"Tạ An Chi, ta không muốn hôm nay cùng ngươi bạc đầu, ngươi không được phép chết ở trước mặt ta, ta muốn ngươi bình an vô sự, trường mệnh trăm tuổi, ngươi nói muốn cùng ta du sơn ngoạn thủy, ta sẽ không cho phép ngươi nuốt lời." Lúc Thời Ảnh nói lời này, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hắn, chóp mũi phiếm hồng, quật cường, cố chấp đến mức khiến cho người ta phải đau lòng không thôi.
Tạ An Chi cảm thấy dường như mình luôn chọc giận Thời Ảnh, hắn vốn cũng không có ý định như vậy, nhưng người trong lòng hắn lại không giống thần tiên không có thất tình lục dục.
Người trong lòng hắn chính là tiểu sư phụ thích rơi lệ nhất trong tam Giới cửu Thiên này.
Tạ Doãn nhìn về phía Thời Ảnh, chỉ vừa liếc mắt một cái, đủ loại sự kiện trong kiếp trước, vô số ký ức cứ thế ùn ùn kéo đến, bao gồm cả việc Thời Ảnh đã làm thế nào để thức tỉnh lý trí của hắn, làm thế nào cùng hắn thoát khỏi chướng ngại của pháp trận ảo cảnh kia.
Hắn đã nhớ ra tất cả.
Trường minh đăng trong trạch viện Tạ gia chính là bởi vì người trong lòng hắn mà sáng, nhân gian kiếp thứ bảy này, là vì người trong lòng hắn mà thủ.
Tạ An Chi cũng thế mà Tạ Doãn cũng vậy, xưa nay chưa từng tham luyến vĩnh viễn bất diệt. Hắn ở lại trần thế mỗi ngày, chẳng qua là vì sợ, sợ không có đèn đuốc dẫn đường, Thời Ảnh không thấy đường về nhà.
Bởi vì vào ngày xảy ra Thiên kiếp kia, khi Thời Ảnh một thân bạch y bước vào Sinh Linh tháp, Trùng Minh hiện nguyên thân, dang rộng đôi cánh thay hắn ngăn cản từng đạo thiên lôi, nói với hắn: "Bên trong Sinh Linh tháp cách biệt với thế giới bên ngoài, trấn giữ vạn quỷ ác linh mịt mù tăm tối, không có mặt trời."
Không có mặt trời, mịt mù tăm tối. Tạ An Chi không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Thời Ảnh mơ mơ màng màng cảm giác có người bước tới gần, đột nhiên mở choàng mắt ra, thấy Tạ Doãn đang đứng trước mặt mình. Sắc mặt Tạ Doãn tuy vẫn còn hơi nhợt nhạt, nhưng ánh mắt đã khôi phục vẻ trong sáng.
Thời Ảnh cơ hồ quên mất nên phản ứng như thế nào, cứ lẳng lặng tham luyến nhìn người trước mắt như vậy. Trong một khoảng thời gian dài, rất rất dài trong suốt một ngàn năm, y đã từng nghĩ tới, có lẽ cho đến khi Nguyên Thần bản thân tiêu tán cũng không thể gặp lại Tạ An Chi được nữa.
Mà trong khoảnh khắc vạn quỷ ác linh bị thanh tẩy, Sinh Linh tháp huyễn hóa sụp đổ, y lại nhìn thấy mặt trời, cảm nhận được sự sống, linh khí và hào quang chiếu rọi từ bốn phương trời đất, tất cả những thứ này làm cho ngũ giác của y trở lại, biết rõ mình vẫn còn sống. Tất thảy đều là ân huệ thế gian này trả lại cho y.
Không biết qua bao lâu, Thời Ảnh mới mờ mịt đưa tay về phía trước, khựng lại giữa không trung, đầu ngón tay khẽ run rẩy, sau đó mới chạm vào Tạ Doãn.
Tạ Doãn ngồi bên cạnh y, nắm lấy bàn tay y, nhẹ nhàng áp lên má mình.
Thời Ảnh muốn mở miệng gọi hắn, nhưng cảm xúc trong lòng cuồn cuộn như sóng thần, giọng nói cũng khản đặc, ngàn vạn phiền muộn cùng chua xót nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt đọng lại trong khóe mắt cứ thế lặng lẽ tuôn rơi.
Sự ấm áp cảm nhận được trong lòng bàn tay là thật, Tạ Doãn là thật, chính là Tạ An Chi của y.
"Sao lại khóc rồi?" Tạ Doãn khẽ cười, trong lòng mềm nhũn, không muốn nhìn thấy Thời Ảnh phải khổ sở, vì thế cầm lấy bàn tay đang áp trên má mình nắm thật chặt trong tay, tiếp tục nói: "Ta luôn sợ mình sẽ quên mất gương mặt ngươi, nhưng hiện giờ vừa nhìn thấy, quả thật đã lo nghĩ quá nhiều."
Thời Ảnh vẫn không nói lời nào, hốc mũi chua xót, khóe mắt cũng chua xót, chua xót đến mức khiến y không dám lên tiếng, chỉ sợ hết thảy đều chỉ là ảo giác, sợ đây chỉ là ảo giác mà y vẫn luôn kiên trì bám víu suốt ngàn năm trong Sinh Linh tháp tăm tối kia.
Y đã thay nhân gian gánh đỡ tai họa, thay trần thế gánh thiên kiếp mà không cầu bất cứ thứ gì, y chỉ cần trời cao trả lại cho y một Tạ An Chi nguyên vẹn, bình bình an an.
Chỉ cần như vậy, là đủ rồi.
"Nếu còn không nói lời nào, ta thật sự không còn cách nào khác." Tạ Doãn bất đắc dĩ giơ tay lên, ngón tay khẽ chạm vào khóe mắt ướt nhèm của Thời Ảnh, hình như còn khe khẽ thở dài.
Xác nhận được người trước mắt chính là thật, Thời Ảnh cuối cùng cùng khó nhọc lên tiếng, gọi hắn: "Tạ An Chi."
"Ừm, là ta."
"Tạ Doãn."
"Cũng là ta."
"Ngươi nhận ra ta sao?"
Tạ Doãn gật đầu: "Tiểu sư phụ Cửu Nghi Sơn, Thế tử điện hạ mãi không chịu lớn."
Cuối cùng Thời Ảnh không kìm lòng được nữa, cụp mắt rũ mi, trán tựa trên vai Tạ Doãn, im lặng rơi nước mắt thật lâu, quả thực đã khóc ướt hết một mảng áo của Tạ Doãn.
Tạ Doãn cũng không để ý đến những thứ khác, chờ người trong ngực khóc đủ rồi, mới dịu giọng hỏi: "Ta ngủ mấy ngày rồi?"
"Ba ngày."
"Ồ..." Tạ Doãn cười, kéo dài giọng, dửng dưng nói: "Cũng chỉ có ba ngày, ngàn năm bảy kiếp ta còn chờ được ngươi, sao ngươi lại vẫn thích khóc như vậy."
Thời Ảnh mờ mịt nhìn Tạ Doãn qua đôi mắt đẫm lệ, ngữ khí này, ánh mắt này, thật sự là Tạ An Chi, Tạ An Chi của y đã trở lại rồi, Tạ An Chi có thể chọc cho y cười chỉ bằng một câu nói, cũng chỉ bằng một câu nói đã có thể khiến cho y đau lòng.
"Bảy kiếp đã chờ được rồi, còn sợ ba năm, năm năm này hay sao? Sao ngươi lại phải mạo hiểm lập trận pháp đó? Lưu Hồi Chuyển Sinh chi thuật đó, người bình thường cũng chưa chắc đã có thể chống đỡ được, huống chi ngươi còn linh thần bất ổn, ba hồn bảy phách còn chưa hoàn chỉnh..."
"Không biết, có lẽ là ta muốn nhanh chóng nhớ ra ngươi. Mỗi lần nhìn thấy ngươi, ta vẫn luôn cảm thấy rất quen thuộc lại không thể hiểu được nguyên nhân vì sao."
"Ngươi bây giờ lại nói cảm thấy ta quen thuộc? Vậy mà lúc nào cũng lạnh như băng như sương với ta, vừa mở miệng đã nói không thu nhận đồ đệ, mặc kệ sống chết của ta, bây giờ sao có thể nói dễ nghe như vậy?"
Ngày đầu tiên gặp lại đối xử lạnh lùng với y, nói chuyện cũng không thèm cho y chút ngữ khí tử tế, là ai chứ?
Chiếm tiện nghi của y, nghe y nhiều ngày gọi "Sư phụ" này "Sư phụ" nọ, lại là ai? Hừ!
Tạ Doãn ngây ngốc giống như nhìn còn chưa đủ, cảm thấy người trước mặt đã ngàn năm không gặp này, sao lại miệng mồm lanh lợi hơn trước kia nhiều như vậy? Không biết y học được bản lĩnh này từ đâu, nhưng hắn cực kỳ thích một Thời Ảnh như thế này, sinh động mà chân thật.
Hắn trầm mặc nhìn Thời Ảnh, nhớ ra cách đây không lâu Thời Ảnh đã nói với thân phận "Tạ Doãn" của hắn, muốn cùng nhau đón năm mới.
Hiện tại đã sang năm mới rồi, sau này tất cả những ngày lễ đoàn viên, những lễ hội tốt đẹp nhất trên thế gian, hắn đều sẽ trải qua cùng Thời Ảnh.
Thời Ảnh bị hắn nhìn đến mất tự nhiên, lấy mu bàn tay lung tung lau đi nước mắt trên mặt mình, đôi mắt ướt át chớp chớp, hỏi Tạ Doãn: "Sao không nói chuyện, có phải lại đang suy nghĩ gì rồi không?"
Tạ Doãn cười khẽ, nhìn thật sâu vào mắt Thời Ảnh, thấp giọng dịu dàng nói: "Ừm, đang nhớ lại những chuyện đã qua."
"Nhớ đến chuyện gì vậy?" Thời Ảnh mất tự nhiên muốn né tránh ánh mắt Tạ Doãn, lại bị người ta nâng cằm xoay lại, hai người mặt đối mặt, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Tạ Doãn nhìn y nói: "Nhớ đến... Đã đến lúc nên làm một vài chuyện quen thuộc rồi."
"Cái gì?"
Thời Ảnh còn chưa dứt lời, trên môi bỗng truyền đến cảm xúc mềm mại. Nụ hôn ấm áp đầy quyến luyến của Tạ Doãn đã phủ kín môi y.
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro