Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

06


Làm rớt đũa thì đổi đũa mới, không muốn ăn cơm thì không ăn là được, sao vừa ngẩng đầu hai mắt lại đỏ hoe rồi? Muốn khóc mà vẫn cố nhịn như vậy để làm gì?

Tạ Doãn hơi bối rối, lẳng lặng nhìn Thời Ảnh một lúc, sau đó lắc đầu mỉm cười, chỉ vào hai món ăn trên bàn, nói: "Đói thì ăn một chút, không đói thì không cần phải ăn, được không?"

Thời Ảnh có chút xấu hổ, chun chun mũi, giải thích một cách không cần thiết: "Ta là vì nghe câu chuyện vừa rồi của ngươi nên mới cảm động mà thôi."

"Ừm." Tạ Doãn thấp giọng đáp lời, dời tầm mắt đi chỗ khác, không để Thời Ảnh phải khó xử, cúi đầu bắt đầu ăn.

Thời Ảnh ngàn năm trước vẫn là thân thể phàm nhân, cần phải một ngày ba bữa ăn uống đầy đủ, ngàn năm sau đã tu thành linh khí nguyên thần, hiện giờ không ăn không uống đã trở thành thói quen hàng ngày.
Có điều, y vẫn vươn đũa gắp một cọng rau đưa lên miệng, nhai nhai vài cái, có cảm giác hơi ghét bỏ, bèn nuốt xuống, miệng lẩm bẩm: "Thập Tam thật dễ nuôi."

"Hả?" Tạ Doãn nhìn qua.

"Không có gì, ăn của ngươi đi." Thời Ảnh gắp thức ăn đặt vào chén của Tạ Doãn, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng khi làm điều đó, liền xấu hổ quay mặt đi, giả vờ nhìn ngó xung quanh.


Cơm nước xong xuôi, hai người ngồi xe đi đến địa chỉ của khách hàng ở thôn Trường Ninh.

Ngồi trong xe, Thời Ảnh tò mò nhìn chằm chằm vào vô lăng bên vị trí của tài xế, lại nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển trung tâm hồi lâu. Y không coi Tạ Doãn là người ngoài, cũng không ngại Tạ Doãn sẽ cười nhạo mình không có kiến thức, vì thế hỏi hắn: "Thứ này có thể chạy nhanh nhất là bao nhiêu?"

Tạ Doãn chỉ vào một điểm ở phía bên phải của bảng điều khiển, thập phần kiên nhẫn nói với y: "Đó là tốc độ nhanh nhất."

"Vậy chúng ta phải mất bao lâu mới có thể đến nơi đó?"

"Nửa giờ."

"Trước kia, thoáng cái chúng ta đã tới rồi."

Thật lâu trước kia, chỉ cần thi pháp một chút, trong nháy mắt đã có thể di chuyển từ nơi này đến nơi khác. Sau khi học được thuật pháp này, nơi đầu tiên Tạ An Chi đưa Thời Ảnh đến là trấn Vĩnh An, chính là trấn Vĩnh An vào Khất Xảo Tiết* đó.

(*Còn gọi là lễ Thất Tịch - ngày 7.7 âm lịch.)

Thời Ảnh thoát khỏi hồi ức, chăm chú nhìn vào góc nghiêng khuôn mặt của Tạ Doãn, gương mặt này, cho dù đã qua ngàn năm, y cũng vẫn có thể nhớ rõ như in.

"Nhưng mà, hiện tại vẫn tốt hơn."

"Ừm?" Tạ Doãn nghe y lẩm bẩm một mình, không khỏi cảm thấy thú vị. Bản thân không chỉ giữ lại người không rõ lai lịch này, còn khiến cho người ta gọi mình một tiếng sư phụ, mà trên người mình quả thật chẳng có xu nào, cũng không có gì đáng để khiến cho người ta phải nhớ thương.

Thời Ảnh lắc đầu, hai mắt khẽ nheo lại, chỉ cười cười không nói nữa.

Hiện tại vẫn tốt hơn, không dùng pháp thuật chỉ ngồi xe, tốc độ rất chậm, thời gian cũng dài hơn rất nhiều, như thể thời gian ngàn năm trong tháp hiện giờ có thể từng chút từng chút bù đắp lại.


Đường ở thôn Trường Ninh không dễ đi, hơn nữa hôm qua tuyết rơi dày, vì thế hai người đi rất chậm, xung quanh không một bóng người, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió chiều thổi hiu hiu, lạnh thấu xương buốt tai.

Có lẽ là bầu không khí yên tĩnh như vậy khiến cho người ta cảm thấy bất an, Tạ Doãn nhẹ giọng hỏi người bên cạnh: "Sợ không?"

Làm sao mà sợ, tà linh ngàn năm còn không có gì đáng nói, có điều, Thời Ảnh cũng không nói thật, khẽ gãi cằm, đáp: "Có hơi hơi."

"Đừng sợ, oán khí của âm thai nếu không quá nặng, đêm nay chúng ta có thể trở lại trạch viện."

Thời Ảnh hỏi hắn: "Nếu nặng thì sao?"

"Nếu như nặng," Tạ Doãn còn chưa dứt lời, Thời Ảnh vô tình bị trượt chân, lập tức bắt lấy cổ tay Tạ Doãn, cách lớp áo khoác vẫn có thể cảm nhận được lực đạo của Tạ Doãn trong nháy mắt trở nên căng thẳng.

Phản ứng đầu tiên của Tạ Doãn là mở lòng bàn tay ra đưa lên trên, hết sức tự nhiên nắm lấy tay Thời Ảnh, tự nhiên đến mức phảng phất như đã làm vậy vô số lần, đã trở thành ký ức thân thể. Tạ Doãn đỡ y thật vững vàng, nói: "Cẩn thận."

"Đường quá khó đi..." Thời Ảnh giải thích, không nỡ rút tay ra, bèn làm bộ như không thèm để ý, tiếp tục truy vấn: "Nếu như oán khí của âm thai đó quá nặng thì sao?"

"Nếu oán khí nặng, sáng mai chúng ta cũng có thể về nhà." Tạ Doãn nhìn về phía trước, con đường dường như dài hơn, đêm mùa Đông buông xuống rất nhanh, hắn tâm lặng như nước nắm tay Thời Ảnh đi về phía trước.

Bất kể là trước đây hay là giờ phút này, Thời Ảnh nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Tạ Doãn đang nắm lấy tay y đi về phía trước, cùng với hình ảnh Tạ An Chi chồng lên nhau, cho dù trước mặt là vách núi hay thâm cốc, là hỗn độn nuốt chửng vạn vật, y cũng sẽ không sợ hãi, Tạ An Chi sẽ luôn ở bên y.

Giọng nói của Tạ Doãn ôn hòa mà trầm thấp, mang lại cho người ta cảm giác an tâm. Thông qua hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau, Thời Ảnh cẩn thận xác nhận lại khí tức cùng thần thức của Tạ Doãn, đêm qua tựa như sương mù tiêu tán bất ổn, lúc này đã tốt hơn một chút.
Không biết vì sao, Thời Ảnh lại cảm thấy linh và khí của Tạ Doãn tựa như đang trôi nổi giữa ranh giới của cái chết và sự sống, nhưng chúng đang từng chút từng chút tụ hợp lại, tạo thành một hồn phách hoàn chỉnh.

Nhưng thế gian chưa từng có hiện tượng kỳ quái như vậy, cho dù ngàn năm trước Thời Ảnh từng gặp qua vô số du hồn, đưa bọn họ bước vào luân hồi, thay bọn họ hoàn thành rất nhiều chấp niệm, hoặc làm tiêu tan rất nhiều oán khí, nhưng cũng chưa từng gặp qua chuyện như thế này.

Dựa vào đâu mà một người có thân thể của phàm nhân, linh và khí cũng tồn tại, nhưng lại... hư ảo như vậy.

Giọng điệu nhàn nhạt, Tạ Doãn giống như đang trêu chọc, hỏi Thời Ảnh tâm hồn đang lang thang lên chín tầng trời: "Lại đang nghĩ cái gì thế?"

"Không nghĩ gì cả." Thời Ảnh qua loa đáp lời hắn, không cố suy đoán nữa.

Đêm ở thôn Trường Ninh không có đèn đường, ánh sáng duy nhất chính là ánh đèn trong những ngôi nhà ở phía xa xa, mơ mơ hồ hồ không chân thực. Hai người cơ hồ phải mò mẫm trong bóng tối mà tiến về phía trước. Thời Ảnh bỗng nhiên nghĩ đến những ngọn đèn trong trạch viện Tạ gia, hỏi Tạ Doãn: "Vì sao ngươi phải dặn dò ta đừng tắt đèn trong trạch viện?"

Tạ Doãn cũng không phải cố ý lảng tránh, chỉ là bản thân hắn thật sự không nhớ được nguyên nhân, bèn nói với Thời Ảnh: "Không biết, chỉ nhớ là không thể tắt."

"Kỳ quặc như vậy?"

"Ừm."

Thời Ảnh lại hỏi hắn: "Là một cơ quan nào đó hay là một thuật pháp lợi hại gì đó sao?"

Tạ Doãn lắc đầu, nói không có cơ quan, cũng không phải thuật pháp, về phần đèn đuốc vì sao không thể tắt, hắn chỉ biết từ khi hắn bắt đầu có trí nhớ, đèn trong trạch viện này chưa từng tắt.

"Được rồi."

Thời Ảnh không tiếp tục hỏi nữa, bọn họ đã đi tới trước cửa nhà vị khách hàng kia. Vừa đến gần, Thời Ảnh đã thấy mảng sương đen dày đặc bao phủ toàn bộ ngôi nhà, khó có thể hóa giải. Đôi mắt thường của phàm nhân không cách nào nhìn thấy được đám sương đen này, đều là oán khí rất nặng mà tà vật bày ra.
Tạ Doãn hẳn là cũng đã phát hiện ra, nhắm mắt lại cảm nhận vài giây, sau đó buông tay Thời Ảnh, trầm giọng nói với y: "Anh ở chỗ này chờ tôi, tôi đi vào."

"Cùng nhau vào." Thời Ảnh nắm lấy bàn vừa buông ra của Tạ Doãn, một luồng khí tức phảng phất từ trong lòng bàn tay y bay vào lòng bàn tay Tạ Doãn, vô hình trói hai người lại với nhau.

"Oán khí rất nặng, đúng không?" Thời Ảnh không để ý đến sự phản đối của Tạ Doãn, tiếp tục nói, "Tham - sân - si - hận - ái - ố - dục, oán khí này là hận, ngươi cũng có thể nhận ra, đúng không?"

Tạ Doãn khẽ nhíu mày, không nghĩ tới Thời Ảnh vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra sự khác thường trong căn nhà này. Hắn lấy từ trong túi áo ra một tấm bùa đã được gấp lại rất nhỏ, đưa cho Thời Ảnh: "Dùng trong trường hợp khẩn cấp. Lúc cần thiết, hãy cho cô ấy nuốt vào."

"Được." Thời Ảnh gật đầu.

Khách hàng đợi bọn họ đã lâu, lúc này Thời Ảnh mới thấy rõ diện mạo của khách hàng, mi tâm tối sầm, cố gắng hít một hơi thật sâu rồi mới nói với bọn họ: "Mời vào."

Thời Ảnh theo Tạ Doãn vào nhà, cả căn phòng dù đèn đuốc sáng trưng nhưng vẫn ngột ngạt tựa như một cái lồng sâu tăm tối, bị âm khí lạnh lẽo không ngừng lưu chuyển bốn phía bao phủ.

Tạ Doãn vào nhà, lấy tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ của vị "phụ nữ mang thai kia", hỏi khách hàng: "Trương tiên sinh, trong nhà còn ai khác nữa không?"

"Không còn ai cả, tôi đã nghe Lý Mù dặn dò, cho nên đều bảo bọn họ đi ra ngoài cả rồi."

Tạ Doãn ừm một tiếng.

Hắn nắm tờ giấy viết ngày sinh kia, nhắm mắt lại, ước chừng khoảng hai ba phút sau mới mở mắt ra, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Lúc Thời Ảnh bước đến gần mới chú ý thấy, y không nhìn tờ giấy viết ngày sinh kia, chỉ hỏi Tạ Doãn: "Nhìn thấy gì rồi?"

"Hai vợ chồng bọn họ kiếp này đã định không con không cái, cho dù đứa nhỏ có được sinh ra, cũng sẽ trùng vào giờ Thiên Can Bàn rơi vào cung Thiên Bồng Tinh, Huyền Vũ Thần, lúc mới sinh khí lực yếu ớt mà phạm vào nhị thần này, có sinh cũng không dưỡng được. Hơn nữa, nếu bát tự tương khắc với hai người bọn họ, cho dù có thể nuôi được cũng không cách nào tránh được tai bay vạ gió."

Nghe Tạ Doãn nói như vậy, Thời Ảnh rất nhanh phản ứng lại, nói: "Nhưng mẹ của Trương tiên sinh không tin, cho nên mới đưa hai vợ chồng bọn họ về quê tế Thần, vốn là muốn nghịch Thiên Can Bàn. Nhưng đó căn bản không phải là Thần gì cả, vốn chuyện không thể hoài thai đối với hai vợ chồng bọn họ cũng không có gì hung hiểm, nhưng tà vật lại muốn dẫn dụ Thiên Bàn Tinh vào tâm Địa Bàn Chi Khố, nếu cô ấy mang thai, thai nhi sẽ chết non trong bụng. Lưu thai này vốn có oán hận, vẫn luôn không chịu vào Luân hồi, vì thế mới kết thành duyên âm thai. Đến lúc này, dữ nhiều lành ít, đúng không?"

Tạ Doãn thần sắc phức tạp nhìn Thời Ảnh, từ hôm qua đến hôm nay, những lời biện giải của người trước mặt đều nằm ngoài dự liệu của hắn, không cần nhìn đến sinh thần bát tự, chỉ bằng một cái liếc mắt đã có thể nhìn ra hung cát bên trong, Thời Ảnh nhất định không phải chỉ là một người bình thường nào đó.

"Ừm." Tạ Doãn gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Thời Ảnh, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ dẫn dụ âm thai kia ra, những chuyện còn lại..."

"Còn lại cứ giao cho ta." Thời Ảnh không sai không lệch nhìn thẳng vào mắt Tạ Doãn, vươn tay khẽ nắm lấy đầu ngón tay hắn. Vốn là muốn trấn an Tạ Doãn, thế nhưng ngay vào khoảnh khắc đó, lại một lần nữa Thời Ảnh cảm nhận được một loại nhiệt ý linh khí đang hội tụ về cùng một nơi, y dán mắt nhìn vào Tạ Doãn, lại không biết rốt cuộc mình thực sự muốn biết đáp án gì.

Tạ Doãn cũng không phát hiện ra sự khác thường của Thời Ảnh, trở tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay y, nói với y: "Cẩn thận."

Vừa mới dứt lời, trong phòng đột nhiên trời đất quay cuồng, tựa như lâm vào khốn cảnh, lúc Tạ Doãn mở mắt ra, xung quanh đã không còn ai.

Đây là ảo cảnh do oán khí của âm thai tạo thành, Tạ Doãn không thể nhìn thấy Thời Ảnh, nhưng mà Thời Ảnh sau ngàn năm đã trở thành thần tiên có thân thể bất tử, cho dù ở trong ảo cảnh vẫn có thể nhìn thấy Tạ Doãn.

Chẳng qua điều khiến cho Thời Ảnh cảm thấy ngoài ý muốn và khiếp sợ chính là, trong ảo cảnh này, thế mà Tạ Doãn lại mang dáng vẻ của Tạ An Chi.

Thời Ảnh đã đoán được, đây là Sinh Tử Cảnh do âm thai kia tạo ra, người ở trong Sinh Tử Cảnh, bất kể còn sống hay đã chết, đều sẽ hiện ra dáng vẻ ban đầu của bản thân.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro