Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

04


Tạ Doãn ngủ đến gần trưa mới thức dậy, cẩn thận dỏng tai lắng nghe, nhưng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên ngoài phòng. Hắn cho rằng những lời cay nghiệt tối qua mình nói hẳn là đã có tác dụng, cái người tên Thời Ảnh kia, có lẽ đã rời đi rồi.

Sau khi đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, hắn đi đến trước cửa phòng Thời Ảnh, quả nhiên như dự đoán, cửa phòng đang mở, bên trong trống rỗng.

Trong lòng Tạ Doãn lập tức cảm thấy có chút khác thường, nhưng lại không thể nói ra được là tư vị gì.

Có điều, sự khác thường này rất nhanh đã bị quét sạch khi hắn thong dong đi đến hậu viện muốn ngắm nhìn những cái cây kỳ lạ không thể giải thích được kia. Bất kể thế nào, Tạ Doãn cũng không bao giờ có thể tưởng tượng được, trên thế gian này lại có người có thể nằm trên cây ngủ vào mùa Đông , còn là nằm im không nhúc nhích, thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của hắn.

Sáng sớm hôm nay, Thời Ảnh tỉnh dậy từ trong một chuỗi những giấc mộng hỗn loạn, cuối cùng không thể ngủ lại được nữa. Trước kia mỗi khi y không ngủ được, sẽ luôn có Tạ An Chi bồi bên cạnh, hoặc là sẽ một mình lên cây nằm ngủ. Thói quen này vẫn chưa bỏ được, cho nên Tạ Doãn mới thấy được cảnh tượng kỳ quái như vậy.

Thời Ảnh không bị động tĩnh của Tạ Doãn đánh thức, lại bị tiếng chuông cửa nơi tiền viện làm cho giật mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cúi đầu đối diện với ánh mắt của Tạ Doãn đang đứng dưới tàng cây, thần sắc có chút mờ mịt cùng trì trệ, nhẹ giọng hỏi Tạ Doãn: "Là tiếng gì vậy?"

"Có người tới tìm." Tạ Doãn muốn nói lại thôi, muốn hỏi y, giữa mùa Đông giá rét như vậy lại ra ngoài trời ngủ trên cây, không lạnh sao?

Có điều, cuối cùng vẫn không hỏi ra, chuông cửa vang lên ba hồi, là người trung gian tới tìm.

Tạ Doãn trở lại sảnh, nhấn nút, Thời Ảnh có chút ngơ ngác nhìn hắn, cửa vẫn đóng kín, Tạ Doãn thậm chí còn không cần phải tự mình đi mở nhưng cánh cửa vẫn mở ra. Trong lúc y đang kinh ngạc thì Trùng Minh đã nhìn ra sự tò mò của y, vì thế nói cho y biết, người hiện đại gọi đây là công nghệ cao, chỉ cần nhấn một cái nút là có thể mở cửa.

Thời Ảnh cảm thấy quả thật đặc biệt mới lạ, người hiện đại có rất nhiều thứ mới mẻ, không cần đến thuật pháp vẫn có thể làm được.

Tạ Doãn mở cửa, ngồi xuống ghế chủ nhà ở bàn Bát Tiên, người trung gian không nhanh không chậm đi vào, đứng ở bên trái Tạ Doãn.

Người trung gian tên là Lý Hầu, bị mù một con mắt, người khác đều gọi hắn là Lý Mù. Lý Mù thường phụ trách chạy việc vặt cho người khác, hay nói đúng hơn là, chỉ chạy việc vặt cho Tạ Doãn.

Anh ta mang những yêu cầu mà sáng nay khách hàng đến tìm anh ta, nói rõ ràng cho Tạ Doãn nghe, hai tay cung kính đứng ở một bên, chờ Tạ Doãn đáp lời.

Có một khách hàng, vợ người này từ sau khi mang thai thì trở nên rất khác thường, thường xuyên nửa đêm canh ba thức dậy lẩm bẩm trước TV, đưa đến bệnh viện kiểm tra thì đúng là đang mang thai, nhưng thai nhi đã sáu tháng mà bụng vẫn phẳng lì như cũ, đến bác sĩ cũng cảm thấy kì lạ. Vấn đề là hai vợ chồng nhà kia đã kết hôn nhiều năm nhưng không có con, năm ngoái mẹ của khách hàng nói rằng có một người họ hàng nghe được một phương thuốc cam đoan có thể mang thai con nối dõi, nhất định muốn hai vợ chồng họ trở về quê hương một chuyến. Nói đến cũng kỳ quái, sau chuyến đi đó, những chuyện kỳ lạ bắt đầu thường xuyên xảy ra với vợ của vị khách hàng nọ, vì thế vị khách hàng kia mới hao tâm tổn sức tìm đến người trung gian, muốn mời tiểu tiên sinh của Tạ gia giúp đỡ.

"Mang phải âm thai rồi." Thời Ảnh đứng phía sau Tạ Doãn lẳng lặng lắng nghe, thấy Tạ Doãn chậm chạp không trả lời, mới bước lên hai bước, khom lưng ghé vào bên tai Tạ Doãn nhỏ giọng nói.

Tạ Doãn ngẩn người, yên lặng nhìn y không nói lời nào, tựa hồ như đang suy nghĩ, lại tựa như không nghĩ gì cả. Mà Lý Mù kia tuy rằng mù một mắt, thế nhưng thính lực lại cực tốt, cúi đầu thở dài một tiếng, thấp giọng hỏi Tạ Doãn: "Duyên này có thể hóa giải được không?"

Vô sinh nhiều năm, nghe lời nhà chồng sắp đặt, vô cớ trở về quê xin một lá bùa không rõ lai lịch, Tạ Doãn đoán hai vợ chồng này không có phúc con cái, bây giờ làm bậy làm bạ, đụng phải thứ gì không sạch sẽ đi theo nên kết phải duyên âm thai, nói dễ hóa giải cũng xem như dễ hóa giải, nói khó hóa giải, quả thật cũng khó mà hóa giải được.

Bàn tay hắn đặt trên bàn, ngón tay gõ gõ vài cái, trầm giọng nói: "Đưa địa chỉ cho tôi."

"À, được." Lý Mù đưa một tờ giấy có viết sẵn địa chỉ vào tay Tạ Doãn, bên mắt còn sáng lúc này mới có thể thoáng nhìn thấy Thời Ảnh ở bên cạnh. Trước kia anh ta chưa từng thấy qua, mấy chục năm nay cũng chưa từng thấy qua, người này thế mà lại không bị Tạ Doãn đuổi ra ngoài.

Chuyện của Tạ gia, từ trước đến giờ anh ta chưa từng hỏi những câu dư thừa, vì thế liền thu hồi tầm mắt.

Chỉ cần Tạ Doãn lấy địa chỉ, việc này xem như đã được đáp ứng, Lý Mù cũng không ở lại lâu, nói ngày mai sẽ quay lại. Tạ Doãn gật gật đầu, khẽ xắn tay áo lên, cất mảnh giấy ghi địa chỉ kia đi.

"Tình huống này một mình ngươi không xử lý được." Thời Ảnh vén mái tóc dài đang đung đưa trước người, ngồi lên chiếc ghế bên phải Tạ Doãn, một tay chống cằm nhìn Tạ Doãn.

Thái độ này, còn có dáng vẻ tự tin này của y, giống như thật sự muốn trở thành sư phụ của Tạ Doãn, dạy Tạ Doãn cách làm việc.

"Nói thử chút xem?" Tạ Doãn hỏi y.

Thời Ảnh nói: "Vừa rồi ta thấy ngươi không lập tức nghĩ ra được người phụ nữ mang thai kia là đụng phải thứ gì, cho nên cách hóa giải cho chuyện này, kỳ thật ngươi cũng không nắm chắc, đúng không?"

Tạ Doãn lúc này lại phối hợp rất tốt, "Ừm" một tiếng, quả đúng là như thế.

"Ta có thể giúp ngươi."

"Yêu cầu?"

"Không có yêu cầu gì nha, ta chỉ muốn được ở lại đây, ta thật sự không có chỗ nào để đi cả, Tạ tiểu sư phụ." Thời Ảnh nghiêng đầu cười nói, hai mắt cong cong.

Tạ Doãn mất tự nhiên dời tầm mắt, thấp giọng nói: "Tôi có yêu cầu."

"Ngươi cứ việc nói."

"Tóc phải cắt ngắn, quần áo cũng phải thay. Dáng vẻ này của anh đi trên đường, sẽ khiến người ta hiểu lầm."

Chẳng hạn như Thập Tam, thiếu chút nữa đã bị dọa cho sợ vỡ mật.

Thời Ảnh trong nháy mắt như một con nhím xù lông, dựng thẳng tất cả gai nhọn trên người, rất hung dữ cũng rất miễn cưỡng, nói: "Không thể được! Ai cũng không được phép chạm vào tóc của ta!"

Thời Ảnh không muốn người khác chạm vào mình, làm mình làm mẩy không nói lời nào, cũng không đứng dậy, cứ như vậy giằng co với Tạ Doãn.

Tạ Doãn chỉ chỉ cửa chính ở tiền viện, nói với Thời Ảnh: "Không muốn làm theo thì có thể rời đi."

Thời Ảnh lập tức mở to hai mắt nhìn hắn trừng trừng, vẻ mặt cực kỳ không vui, hai tay giữ chặt lấy mái tóc dài, thật sự cảm thấy, Tạ Doãn không để cho y một đường lui nào.

Tạ Doãn bị phản ứng và giọng điệu của y làm cho buồn cười, khóe miệng không thể nhịn được mà vẽ ra một đường cong, khẽ cười, nói: "Dáng vẻ này của anh nếu đi ra ngoài, cho dù không dọa người ta sợ cũng sẽ thu hút người hiếu kỳ vây xem, cũng không vấn đề gì chứ?"

Hắn nói xong tự rót cho mình một chén trà, cũng không sốt ruột, quan sát biểu tình rối rắm của Thời Ảnh trong mắt, nhìn rồi lại nhìn, bỗng có một loại cảm giác quen thuộc đột nhiên xông vào trong lòng, cảnh tượng này tựa như đã từng xảy ra.

Hoặc có lẽ đó thật sự chỉ là ảo giác trong nhất thời, Tạ Doãn nghĩ, bởi vì cho đến bây giờ, hắn vẫn luôn độc lai độc vãng, cho nên, khi có ai đó ngồi trước mặt hắn, cùng hắn nói chuyện, trừng mắt bĩu môi nhìn hắn một cách bướng bỉnh, khiến cho ngôi nhà trống trải này bỗng có chút hơi thở cuộc sống, cũng trở nên chân thật hơn, nên mới sinh ra ảo giác như vậy.

Hắn quen một mình đã lâu, lâu đến nỗi không biết phải kết giao như thế nào, nói chuyện như thế nào với người khác dưới cùng mái nhà. Sự xuất hiện của Thời Ảnh đã phá vỡ thói quen này của hắn.

Đang lúc nghĩ ngợi, Tạ Doãn chợt nghe thấy Thời Ảnh ngồi ở đối diện hắn bất lực thở dài, ngữ khí mang theo chút thăm dò thương lượng, hỏi hắn: "Chỉ cần cắt tóc ngắn đi, thì có thể ở lại sao?"

Tạ Doãn nhất thời không kịp phản ứng, phát giác mình vẫn không thể rời mắt khỏi Thời Ảnh, liền mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cũng không muốn trêu chọc Thời Ảnh nữa, đang muốn lên tiếng lại nghe Thời Ảnh thở dài, nói: "Vậy ngươi cắt đi."

Vừa rồi còn thổi râu trợn mắt nói không cho phép bất kỳ kẻ nào chạm vào tóc mình, hiện giờ lại lộ ra biểu tình ủy khuất thế này, chẳng khác gì dáng vẻ sắp phải lên đoạn đầu đài.

Làm như Tạ Doãn không phải là muốn cắt tóc của y, mà chính là đang chuẩn bị lấy mạng y vậy.

"Bỏ đi, bỏ đi, muốn để thì để, đi thay quần áo đi." Tạ Doãn làm bộ không kiên nhẫn, vung tay đứng lên, chén trà vừa rót đầy cũng quên không kịp uống ngụm nào.

"Thật sao? Có thể không cắt sao? Thật sự có thể sao?" Khổ sở buồn bực của Thời Ảnh nói đến liền đến, nói đi cũng lập tức biến mất, lúc này trở lại bộ dáng tươi cười, nhanh chóng đứng lên chặn trước mặt Tạ Doãn để chắc chắn, chỉ sợ Tạ Doãn sẽ đổi ý.

"Ừm."

"Vậy ta có thể ở lại rồi?"

"Ừm, đừng có gây phiền toái cho tôi là được."

"Ta sẽ không!" Thời Ảnh lại hỏi: "Vậy bây giờ ngươi có phải là sư phụ của ta rồi không?"

Tạ Doãn không hiểu vì sao y vẫn khư khư ôm chặt vấn đề này không buông, nếu đã đồng ý cho phép y ở lại, vậy có thu nhận y làm đồ đệ hay không cũng không phải là chuyện gì quan trọng.

Nhưng mà Thời Ảnh lại không cho là như vậy.

Năm đó ở Cửu Nghi Sơn, Tạ An Chi được đưa đến học tập pháp thuật, Thời Ảnh mới mười tám tuổi đã trở thành Thiếu ti mệnh, thu nhận Tạ An Chi làm đồ đệ duy nhất của mình.

Tạ An Chi ngoan cố bướng bỉnh, không chịu nghe lời giảng dạy, bất kể chuyện gì cũng đều có biện giải của riêng mình, vừa không phục Thời Ảnh, cũng không chịu tĩnh tâm học tập, đặc biệt là sau khi ở lại Cửu Nghi Sơn một tháng, trong lúc vô tình nghe thấy các đệ tử khác ở Cửu Nghi Sơn nói, Thời Ảnh mới mười tám tuổi đã trở thành Thiếu ti mệnh, tu vi cao cường, không thể khinh thường. Ngày hôm đó hắn trở lại Đế Vương cốc tìm Thời Ảnh muốn hỏi cho rõ ràng, Thời Ảnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bị giọng hắn hô to gọi nhỏ dọa cho thiếu chút nữa ngã từ trên cây xuống, sau khi bình tĩnh lại mới hỏi Tạ An Chi có chuyện gì.

"Ngươi thật sự mới mười tám?"

"Ừm."

Tạ An Chi vốn không chịu gọi Thời Ảnh một tiếng sư phụ, lúc này liền cảm thấy rất tốt, càng có thêm lý do, bèn đắc ý nói: "Ta còn lớn hơn ngươi hai tuổi, ngươi dựa vào đâu khiến cho ta tâm phục khẩu phục, gọi ngươi là sư phụ?"

"Dựa vào thuật pháp cao thâm của ta." Thời Ảnh tỏ ý không vui, y căn bản không muốn dây dưa với Tạ An Chi, là Đại ti mệnh từng vì y mà tính ra, Tạ An Chi này chính là người định mệnh của y, ngày sau nhất định sẽ cứu y thoát khỏi tuyệt cảnh, bởi vậy y mới miễn cưỡng thu nhận Tạ An Chi làm đồ đệ duy nhất của mình.

Dẫu cho thế nào y cũng không thể biết được, tên Tạ An Chi này khó đối phó hơn rất nhiều so với bất kỳ dã thú hung mãnh nào khác trong Đế Vương Cốc, khiến cho người ta phải đau đầu không thôi.

Lúc đó y cả ngày lẫn đêm đều luôn cảm thấy tức giận, tức giận Tạ An Chi này có thể tính là duyên trời định nỗi gì chứ? Y thật sự không biết, trong thiên hạ lại có người có duyên trời định nào phiền phức đến như vậy.

Nhưng về sau, không biết bắt đầu từ khi nào, Tạ An Chi bỗng dưng thay đổi tính tình, nguyện ý ngoan ngoãn nghe y giảng pháp, cùng y học pháp thuật, tuy rằng đôi khi vẫn trêu đùa gọi Thời Ảnh là tiểu sư phụ, còn nói nếu như có kiếp sau, cũng muốn Thời Ảnh bái hắn làm sư phụ, để Thời Ảnh ngoan ngoãn nghe lời hắn, đừng đấu võ mồm với hắn nữa, không cần phải tuổi đời còn nhỏ đã bày ra vẻ mặt lãnh đạm, không muốn cười đùa, làm một tiểu cổ hủ.

Thời Ảnh nghĩ, nếu như Tạ An Chi của ngàn năm trước biết kiếp này mình thật sự có thể làm sư phụ của Thời Ảnh, sợ là sẽ vui mừng đến mức mấy đêm không ngủ, đi khắp nơi khoe khoang suốt ba ngày ba đêm.

"Vậy ta, ta có thể làm cho nó trông ngắn lại, ta sẽ dùng thuật che mắt." Thời Ảnh thì thầm với Tạ Doãn, mặc dù trong trạch viện này ngoại trừ con chim Trùng Minh kia, cũng chỉ có hai người là y và Tạ Doãn, nhưng y vẫn thích dựa sát vào Tạ Doãn, lúc nói chuyện hai mắt cong cong, mang theo ý cười.


Lúc Thời Ảnh một lần nữa từ trong nhà đi ra, đã thay đổi thành một diện mạo mới: tóc dài đến vai, mặc một bộ đồ bằng vải lanh không biết Tạ Doãn lấy từ đâu ra, rất hợp với Thời Ảnh.

Cái gì mà thuật che mắt, Tạ Doãn thầm nghĩ, sợ là chỉ muốn làm chói mù hai mắt của tôi, để cho tôi đầu óc hồ đồ mà thu nhận anh làm đồ đệ duy nhất thì có.

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro