Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 149 - Sa mạc mê lộ 06

Lời của Phùng Cố có chút tác dụng. Tiểu Vĩ nắm tóc, cố gắng trấn tĩnh lại. Nếu không giải được thông tin tiến sĩ Tào để lại, e là bọn họ sẽ chẳng bao giờ rời khỏi đây được.

Tiểu Vĩ nắm tờ giấy, nói: "Tiến sĩ luôn rất say mê nghiên cứu thiên tượng. Tôi biết một nửa hoa văn trên giấy vẽ chòm sao Bắc Đẩu, nhưng nửa còn lại thì nhìn không ra. Còn có mặt trời, mặt trăng, trời đất..."

Rõ ràng Tiểu Vĩ không rành mấy thứ này. Càng nói, vẻ mặt cậu ta càng rối rắm.

Lúc này, Lý Mao bước lên: "Này, cậu không hiểu thì đưa tờ giấy cho bọn tôi xem. Ông đây không tin nhiều người ở đây như vậy mà không ai hiểu gì. Đưa đây."

Nghe vậy, Tiểu Vĩ liền đưa tờ giấy ra.

Lý Mao chụp lấy, xoay qua xoay lại để tìm hướng đúng của tờ giấy. Càng xem, lông mày gã càng nhíu chặt. Cuối cùng, gã tặc lưỡi: "Cái gì đây, để lại thứ thông tin này thì ai mà đọc được. Sao không nói toạc ra luôn?"

"Nhà khoa học" Nhiếp Túc thấy vậy liền khẽ cười khẩy một tiếng.

Lý Mao lập tức nổi nóng ngẩng đầu, nhưng "nhà khoa học" là hành khách xếp hạng cao, gã không dám chửi, chỉ khó chịu nói: "Anh cười gì? Chẳng lẽ anh hiểu?"

Nhiếp Túc đáp: "Không hiểu. Nhưng tôi vốn là người hay cười, thấy chuyện thú vị thì cười một cái, chắc không cần người khác cho phép chứ?"

Nhiếp Túc mỉm cười nhìn thẳng Lý Mao.

Lý Mao bị nhìn mà cảm thấy toàn thân khó chịu, lười đôi co thêm.

Sau đó, tờ giấy được chuyền tay. Những người đến sau như Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả và Cách Tang vẫn chưa xem qua nội dung trên đó.

Tờ giấy đến tay Ngũ Hạ Cửu, cuối cùng anh cũng nhìn thấy nội dung: tiến sĩ Tào vẽ hai hình. Một là chòm sao Bắc Đẩu như Tiểu Vĩ nói.

Hình còn lại là những vòng tròn lồng vào nhau, tổng cộng năm vòng, tạo thành hình đĩa tròn, trông hơi giống la bàn nhưng lại không phải.

Bên trong vòng tròn có viết chữ "Nhâm".

Phía dưới hai hình vẽ này là một đoạn — chính xác hơn là vài từ không liên kết thành câu — gồm: mặt trời, mặt trăng, trời đất, thiên bàn...

Những từ này không khó hiểu, nhưng đặt cạnh nhau thật sự khó đoán nghĩa.

Không biết có phải vì thời gian quá gấp nên tiến sĩ Tào không thể viết dài, chỉ để lại vài từ, hy vọng người đến sau dựa vào đó mà suy ra đường đi.

Khi Ngũ Hạ Cửu đang cau mày xem tờ giấy, Khổ Qua ngả người ra bên cột, nhắm mắt như đang nghỉ.

Khuôn mặt gã lúc này đã sưng phù hoàn toàn, như chiếc bánh bao vừa nở bột, mắt bị chèn đến chỉ còn một khe nhỏ.

Toàn thân đỏ ửng, mạch máu như biến thành những đường gân đỏ rực.

Bộ dạng đó tất nhiên khiến người khác chú ý. Phùng Cố không nhịn được hỏi Khổ Qua bị sao.

Cấp Thời Vũ khẽ giải thích: "Bị quái thú thằn lằn cắn, tiêm nọc độc vào người, bây giờ đã trúng độc rồi.."

Nghe xong, Phùng Cố liền chạm vào chỗ da thịt cũng bị móng vuốt cào trúng, trong lòng sợ hãi.

Cách Tang thì cúi xuống nhặt đồ mà trước đó Tiểu Vĩ vì xúc động đánh rơi, đặt lại vào ô. Nhưng khi nhìn thấy mặt lưng đá của ô gạch kia, cậu ta khẽ nhíu mày, động tác chậm lại một chút.

Nghiệt Mãng thì đang tìm manh mối cạnh cây cột khắc chữ "Hạ".

Tiểu Vĩ thất thần một lúc, rồi nhớ ra phải xem đã bao lâu từ khi họ rơi xuống dưới sa mạc. Cậu ta giơ cổ tay xem đồng hồ, lẩm bẩm: "Đã tối rồi..."

Lúc này, Mễ Trinh thấy Ngũ Hạ Cửu xem tờ giấy hơi lâu, liền hỏi: "Cậu phát hiện ra gì à?"

Khi lời vừa dứt, mọi người liền đồng loạt quay đầu lại, ngay cả Tiểu Vĩ cũng không ngoại lệ.
Tiểu Vĩ hỏi: "Chẳng lẽ anh hiểu được thông tin tiến sĩ để lại sao?"

Ngũ Hạ Cửu ngẩng mắt, đáp: "Ừ, coi như là hiểu được."

Câu nói ấy khiến sắc mặt Tiểu Vĩ lập tức sáng lên, Phùng Cố cũng phấn chấn hẳn.

Còn Lý Mao thì nheo mắt nhìn Ngũ Hạ Cửu nghi hoặc: "Coi như hiểu là sao? Tôi nói này, cậu đừng có không hiểu mà giả vờ hiểu, nói cho oai. Nhỡ sai sót gì, dẫn đến chuyện ngoài ý muốn thì sao?"

Ngũ Hạ Cửu mặt không đổi sắc, đưa tờ giấy ra trước, nhạt giọng: "Không thì anh làm đi?"

Lý Mao bị nghẹn họng, trừng mắt nhìn tờ giấy, rồi khó chịu nói: "Coi như tôi chưa nói gì."

Gã là kẻ biết co biết duỗi.

Ngũ Hạ Cửu còn tưởng Lý Mao sẽ buông thêm vài câu khó nghe, không ngờ đối phương lại lập tức nhún nhường.

Anh hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không để tâm, cầm lại tờ giấy rồi giải thích: "Trên giấy có hai hình vẽ, một là đồ hình Bắc Đẩu Thất Tinh, một là thiên bàn tượng trưng cho Đại Lục Nhâm."

"Đại Lục Nhâm là cái gì?" Phương Tử hỏi.

Ngũ Hạ Cửu đáp: "Là một loại thuật bói toán trong cung đình thời xưa. Nguồn gốc của thuật Lục Nhâm rất sớm. Có suy luận Chu Dịch đã sáng tạo ra nó vào thời Chu, sau thời Thương. Nhưng cũng có suy luận Đại Lục Nhâm hình thành sớm hơn cả thời Chu Dịch, sinh ra từ thời thượng cổ."

"Nhưng đến nay vẫn chưa có định nghĩa chính xác về nó, có người còn nói rằng nó bắt đầu từ trước thời Hán."

"Thuật Lục Nhâm chủ yếu dùng để bói đoán sự việc, dự đoán cát hung, là một môn học quan sát thiên tượng."

"Ở mức độ nào đó, Lục Nhâm còn liên quan đến Ngũ Hành, đến thuật số cổ điển và lý luận Kinh Dịch, là một loại cổ thuật dùng bàn số để đoán mệnh."

"Phương pháp bói Lục Nhâm có hai bàn: phía trên là mười hai Thần trên trời, gọi là thiên bàn; phía dưới là mười hai phương vị trên đất, gọi là địa bàn. Việc Tiến sĩ Tào viết hai chữ 'thiên bàn' nghĩa là hình vẽ ông ấy để lại có liên quan đến thiên bàn."

Nói đến đây, Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nhìn khắp những ô gạch san sát trong đại điện, nói: "Bắc Đẩu Thất Tinh gồm Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hoành, Khai Dương, Dao Quang. Trong các vì sao trên bầu trời đêm, chúng rất nổi bật."

"Hiện tượng thiên văn như mặt trời, mặt trăng và các vì sao từ xưa đã gắn liền với thuật bói toán, mà Bắc Đẩu Thất Tinh gần sao Bắc Cực nhất."

Ngũ Hạ Cửu nói: "Theo quan niệm người xưa, sao Bắc Cực là trung tâm bầu trời, được gọi là 'Trung Cung', còn chòm sao Bắc Đẩu thì là 'hình tượng xe của Đế'."

"Người cổ đại đã dựa vào cách quan sát này để chế tạo ra đủ loại bàn chiêm tinh."

"Nếu tôi đoán không sai, bốn bức tường trong đại điện này chính là bốn bàn chiêm tinh, có liên quan đến Bắc Đẩu Thất Tinh và Lục Nhâm..."

"Nếu muốn giải được, e là phải luận đến thuật Lục Nhâm khởi quẻ lập bàn."

"Nhưng thuật số Lục Nhâm tính toán rất phức tạp, tôi cũng chỉ biết chút ít. Nếu không có quy luật tham khảo, muốn tìm ra lối thoát từ bốn bàn chiêm tinh này là rất khó."

Nói xong, Ngũ Hạ Cửu nhìn sang mọi người, hỏi: "Các người có hiểu biết gì về Lục Nhâm không?"

A Kim, tức Mễ Trinh, gãi đầu: "Mấy kiến thức cổ xưa quý hiếm kiểu này ai mà biết, trước đây tôi còn chưa từng nghe qua..."

Tửu Quỷ: "Tôi còn chẳng nhận ra nổi tất cả các sao trong Bắc Đẩu Thất Tinh."

Nghiệt Mãng: "Tôi cũng không biết."

Tiểu Vĩ ấp úng: "Tôi... tôi chỉ biết một chút về tinh tượng, nhưng Lục Nhâm thì không."

Ngũ Hạ Cửu: "..."

Lúc này, Cách Tang đột nhiên lên tiếng: "Trước đó tôi phát hiện mặt sau của những ô gạch cất giữ bảo vật có vẽ hoa văn, liệu có liên quan đến Lục Nhâm không?"

Ngũ Hạ Cửu nghe vậy, bước tới xem, thấy trên mặt sau những viên gạch lót đều vẽ những đường nét thô ráp. Có ô có, có ô không, nhìn thoáng qua dường như chẳng theo quy luật nào.

Phùng Cố nghi hoặc hỏi: "Tiểu Vĩ, Tiến sĩ Tào có hiểu về Lục Nhâm không?"

Tiểu Vĩ nghĩ một lát rồi nói: "Tiến sĩ tuy say mê nghiên cứu thiên văn, nhưng tôi chưa từng nghe ông ấy nhắc tới kiến thức gì về Lục Nhâm. Nếu không thì tôi đã chẳng nhận không ra bức vẽ còn lại trên giấy kia là gì."

Dù sao, có những lúc Tiến sĩ Tào sẽ dẫn cậu ta cùng nghiên cứu, mà trí nhớ của Tiểu Vĩ rất tốt. Những kiến thức khó hiểu phức tạp cậu ta đều có thể nắm được.

A Dạ nói: "Vậy thì lạ quá, nếu Tiến sĩ Tào không biết về Lục Nhâm thì ông ấy làm sao rời khỏi đại điện này? Còn chữ 'Hạ' kia là thế nào? Chẳng lẽ lối ra nằm dưới nền gạch?"

Nhưng khi nãy bọn họ đã kiểm tra những viên gạch cạnh cột, gõ lên kiểm tra độ đặc rỗng. Không giống như bên dưới còn không gian. Ở những chỗ khác cũng chẳng tìm ra cơ quan nào.

Thời Thương Tả nói: "Trừ khi ban đầu đại điện này không có hình dạng như bây giờ, mà sau khi Tiến sĩ Tào cùng những người khác rời đi, bố cục đã thay đổi."

"Giả sử mỗi ô gạch đều có thể dịch chuyển, trong bố cục ban đầu ẩn chứa gợi ý, chỉ cần dựa theo đó có thể tìm ra lối thoát."

"Nhưng một khi lối ra đã được tìm thấy và đóng lại, bố cục lần nữa thay đổi. Tôi đoán độ khó của câu đố sẽ tăng lên, cho đến khi cuối cùng bị khóa chặt."

Ngũ Hạ Cửu nói: "Giống như bàn cờ vậy, bàn cờ trước mặt Tiến sĩ Tào và những người kia đã đi được nửa ván, hoặc chỉ thiếu một nước, nửa nước là có thể kết thúc."

"Họ chỉ cần dựa theo thế cờ sẵn có mà tiếp tục đặt quân."

"Nhưng khi ván cờ kết thúc, bàn cờ xuất hiện trước mặt chúng ta được sắp xếp lại từ đầu, độ khó dĩ nhiên khác đi."

"Nếu đi sai, bàn cờ sẽ thành tử cục, và thứ chờ đợi chúng ta..."

Dù Ngũ Hạ Cửu chưa nói hết, Phùng Cố cùng những người khác cũng đã hiểu.

Mặt Nghiệt Mãng tối sầm: "Vấn đề bây giờ là chúng ta 'đánh cờ' thế nào? Những ô gạch này hẳn là có cơ quan điều khiển, nhưng cơ quan đâu?"

"Cậu nói Lục Nhâm có thể dự đoán cát hung, vậy chẳng phải nếu chúng ta đặt sai vị trí ô gạch sẽ kích hoạt cơ quan giết người sao?"

Nhiếp Túc: "Nghe cậu nói giống như chuyện hiển nhiên vậy, đặt sai thì tất nhiên chúng ta sẽ chết."

Nghiệt Mãng cười lạnh: "Tôi thì chưa chắc chết, nhưng cậu chắc chắn không sống nổi."

Nhiếp Túc cười tủm tỉm đáp: "Câu đó cũng áp dụng cho anh."

Ngũ Hạ Cửu cắt ngang cuộc khẩu chiến của họ: "...Lục Nhâm là một trong các thuật số, tất nhiên có phương pháp tính toán chuyên biệt."

"Tôi nhớ trong sách viết , vì thổ là mẹ của vạn vật, thủy là khởi nguồn vạn vật, ngũ hành lấy thủy làm một, sáu Nhâm trong sáu mươi hoa giáp gọi là Lục Nhâm."

"Sáu mươi hoa giáp, mười hai địa chi, cách tính là lấy nguyệt tướng cộng với giờ, lập tứ khóa, sắp xếp tam truyền... để suy diễn."

"Mà tổng số công thức tính của Lục Nhâm cộng lại có hơn hai mươi chín triệu."

"Nhiều thế sao!" Lý Mao tròn mắt kinh ngạc: "Có nhớ nhầm không?!"

Ngũ Hạ Cửu: "Không nhầm, nhiều như vậy đấy."

"Vì thế từ xưa đến nay, Lục Nhâm rất khó hiểu, gần như không ai có thể hoàn toàn nắm vững."

Lộ Nam: "Vậy thì chúng ta muốn tìm lối ra chẳng phải càng khó sao."

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày: "Dù khó đến đâu cũng có quy luật và công thức, mặt sau một số ô gạch có vết khắc, tôi cần xác định xem những vết đó nằm ở đâu, hình dạng thế nào, đó hẳn là manh mối."

"Nhưng nhiều ô như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải xem từng cái một?" Phùng Cố nói.

Chẳng phải sẽ tốn rất nhiều thời gian sao.

Ngũ Hạ Cửu: "Đúng vậy, muốn rời khỏi đây thì phải làm rõ vấn đề này."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro