Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 127: Quảng Trường Ngũ Tỉnh 03

"Có lẽ chỉ ban đêm mới như vậy." – Đường Vân Tư cố lý giải tình huống. 

"Hy vọng là vậy..." – Nhìn vào màn sương mù dày đen đặc, Ngũ Hạ Cửu bất giác cau mày, trong lòng dấy lên linh cảm chẳng lành.

Nhưng anh cũng không nghĩ quá lâu, nhanh chóng cùng Thời Thương Tả rời khỏi cổng khách sạn Ngũ Tỉnh, hướng về phía trung tâm thương mại Tân Huy.

Hồ Điệp Lan và Lina cũng lần lượt rời đi theo hướng được phân công.

Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả gặp Triệu Tài ngay trước cửa trung tâm thương mại Tân Huy. Triệu Tài đưa cho họ một tấm bản đồ của tòa nhà, chỉ rõ các tầng cần tuần tra, sau đó nhanh chóng rời đi.

Trước khi đi, hắn ta còn quay đầu lại cười một cách kỳ quái với cả hai, để lại một câu: "Chúc hai người may mắn."

Ngũ Hạ Cửu dời đôi mắt đăm chiêu quan sát bóng lưng Triệu Tài, nhíu mày. Nụ cười lúc nãy của đối phương có phần quá quái lạ, như thể...

Chúc may mắn? — Ngụ ý kiểu gì vậy, chẳng khác nào ám chỉ họ chắc chắn sẽ gặp chuyện gì đó trong trung tâm thương mại này...

"Vào thôi." – Thời Thương Tả nói.

"Ừ."

Cả hai đẩy cửa kính bước vào bên trong.

Tòa nhà Tân Huy vốn có rất nhiều cửa hàng thuê mặt bằng, nhưng lúc này, đập vào mắt họ là khung cảnh hỗn độn: đồ đạc ngổn ngang, ngã nghiêng khắp nơi.

Bên trong chỉ có vài ánh đèn yếu ớt được bật lên, đủ để nhìn rõ xung quanh. Họ chưa cần dùng đèn pin ngay, nhưng nếu bước vào sâu hơn tới những góc khuất, ánh sáng đèn bật tạm bên ngoài không đủ. Họ sẽ cần có đèn soi đường.

Dù sao, khu vực hai người phải tuần tra bao gồm tổng cộng bảy tầng – năm tầng nổi và hai tầng hầm, đều không gắn đèn.

Ngũ Hạ Cửu mở bản đồ ra xem lại lần nữa, rồi nói: "Triệu Tài bảo tầng một và hai không cần tuần tra, chỉ cần lên các tầng ba, bốn, năm và hai tầng hầm là được. Anh thấy sao?"

Thời Thương Tả đáp: "Lúc Triệu Tài rời đi, sắc mặt hắn ta bình tĩnh, quần áo chỉnh tề – các chi tiết đó cho thấy hắn ta không gặp nguy hiểm gì trong tòa nhà này."

"Nếu đúng như vậy, có thể khung giờ từ bảy đến chín giờ tối là tương đối an toàn."

"Nếu không, cả bốn đội trưởng bảo an đâu thể đều chọn tuần tra cùng một khung giờ, lại còn sẵn lòng đi một mình."

"Dựa vào những thông tin tôi thu thập được..."

Một trong những quyền hạn đặc biệt vé tàu cao tốc mang lại là: có thể bổ sung trước 60% cốt truyện - thông tin về thế giới bên ngoài tàu. Tin tức bao gồm vài gợi ý quan trọng để hành khách dễ dàng khám phá hơn.

Thời Thương Tả đã nhận được vài thông tin thú vị liên quan đến thân phận của quản lý Tôn Thịnh, bốn đội trưởng bảo an, cả quá khứ của Quảng Trường Ngũ Tỉnh.

Hắn đã tiết lộ những điều này cho Ngũ Hạ Cửu trong nhà vệ sinh khách sạn trước đó.

Khi Quảng Trường chưa bị bỏ hoang, khách sạn Ngũ Tỉnh, trung tâm thương mại Tân Huy và các công trình khác còn hoạt động bình thường, quản lý Tôn Thịnh và bốn đội trưởng bảo an hiện tại đều từng là nhân viên làm việc tại đây.

Theo thông tin Thời Thương Tả thu được — Tôn Thịnh từng mở một cửa hàng bán thuốc lá và rượu ở tầng một trung tâm thương mại Tân Huy. Về sau do kinh doanh thua lỗ, cửa hàng phải đóng cửa.

Chẳng bao lâu sau, trung tâm thương mại Tân Huy gặp hỏa hoạn.

Đội trưởng đội một – Triệu Tài, vốn là nhân viên bảo vệ của trung tâm thương mại, thường xuyên phụ trách tuần tra ban đêm quanh tòa nhà.

Đội trưởng đội hai – Lý Kiện, trước đây là quản lý hậu cần của khách sạn Ngũ Tỉnh, phụ trách khâu thu mua và điều hành.

Đội trưởng đội ba – Trần Hưng và đội trưởng đội bốn – Ngô Hữu, cả hai đều từng làm bảo vệ trong trạm tàu điện ngầm.

Công ty thuê nhóm họ làm ca đêm hiện tại chính là do Tôn Thịnh đứng ra bỏ vốn thành lập. Không hiểu làm cách nào, ông ta lôi kéo được Triệu Tài và ba người còn lại tham gia. 

Sau khi Quảng Trường Ngũ Tỉnh bị bỏ hoang, ông ta chủ động đề xuất ký hợp đồng, nhận nhiệm vụ tuần tra ban đêm ở đây cho đến khi nơi này bị giải tỏa.

Nhưng điều đáng ngờ là — trước khi Quảng Trường Ngũ Tỉnh bị bỏ hoang, cửa hàng rượu thuốc của Tôn Thịnh đã sớm làm ăn thua lỗ, thu chẳng đủ chi, vậy ông lấy đâu ra tiền để đăng ký thành lập công ty bảo vệ này?

Dễ thấy, bên trong có ẩn tình.

Một trong những thông tin gợi ý khác Thời Thương Tả nhận được là — vị trí cụ thể của cửa hàng mà Tôn Thịnh từng mở ở tầng một trung tâm thương mại, và manh mối liên quan đến một chi tiết: "cái giếng", trong quá khứ của Quảng Trường Ngũ Tỉnh.

Ngũ Hạ Cửu nói: "Chúng ta đến chỗ cửa hàng của Tôn Thịnh xem trước."

"Được."

Sau khi cửa hàng rượu thuốc kia đóng cửa không lâu, hai tầng hầm (B1 và B2) của trung tâm thương mại Tân Huy vẫn còn hoạt động, nhưng một ngày nọ, từ tầng hai trở lên bỗng nhiên bốc cháy.

Lúc đó có rất nhiều người bị mắc kẹt bên trong, thiệt hại nhân mạng kinh khủng.

Sau vụ việc, chính quyền yêu cầu trung tâm thương mại tạm ngừng hoạt động để điều tra nguyên nhân vụ cháy. Sau khi có kết luận mới xem xét liệu có được phép mở lại hay không.

Không ngờ rằng, ngay khi tòa nhà bị đóng cửa, những công trình xung quanh Quảng Trường Ngũ Tỉnh bắt đầu xảy ra hàng loạt hiện tượng kỳ quái. Cuối cùng, khách sạn Ngũ Tỉnh, tòa nhà văn phòng và các tòa nhà khác đều lần lượt bị đóng cửa.

Dẫn đến việc Quảng Trường Ngũ Tỉnh ngày càng hoang phế — cho đến nay đã đi đến bước sắp bị giải tỏa...

Mọi chuyện xảy ra bất ngờ, lại là lệnh cưỡng chế tạm ngừng hoạt động ngay lập tức, nên nhiều cửa hàng trong trung tâm thương mại thậm chí không kịp di dời hàng hóa. Có cửa hàng còn bị thiêu rụi gần hết, hoàn toàn không thể cứu vớt gì.

Vì vậy, dọc đường đi, họ vẫn có thể trông thấy các kệ hàng còn bày đầy sản phẩm, nhìn chung vẫn khá nguyên vẹn. Tầng một gần như không chịu thiệt hại nhiều từ đám cháy.

Chẳng mấy chốc, Ngũ Hạ Cửu và Thời Thương Tả đã đến vị trí cửa hàng thuốc lá, rượu của Tôn Thịnh. Khu vực này vẫn còn bị che bởi một tấm vải bạt, có vẻ chưa từng được tháo dỡ hay sửa sang lại.

Thời Thương Tả giật phăng vải chắn bên ngoài xuống. "Xoạt" một tiếng, hai thanh gỗ chống tạm cũng đổ sập xuống theo, âm thanh vang vọng rõ ràng trong không gian âm u yên tĩnh của tòa nhà.

Cùng lúc đó, một lớp bụi dày cũng bị giũ xuống.

"Khụ khụ." Ngũ Hạ Cửu giơ tay quạt bụi trước mặt.

Phía sau tấm vải bạt là cửa tiệm cũ của Tôn Thịnh. Có thể thấy rõ ông ta về sau chẳng còn tâm trạng kinh doanh nữa, bên trong bừa bộn hỗn loạn, không ít chai rượu rẻ tiền bị đổ vỡ hoặc nằm lăn lóc dưới sàn.

Ngũ Hạ Cửu bước thẳng đến quầy thu ngân phía trong — nơi đặt tủ và ngăn kéo.

Tàu luân hồi đã cố tình đưa manh mối cho Thời Thương Tả về vị trí cửa hàng, đồng nghĩa với việc bên trong hẳn phải có gì đó quan trọng. Nếu không, hành khách chẳng phải đã phí công đi một chuyến?

Mà trong tiệm, những chỗ có thể cất giấu manh mối cũng chỉ có vài nơi như vậy.

Quả nhiên, khi Ngũ Hạ Cửu kéo ngăn kéo ở quầy thu ngân ra, anh tìm thấy một tập sổ ghi chép, cắt dán các mẫu báo cũ.

— Những tờ báo này có vẻ là do Tôn Thịnh cố ý thu thập từ trước. Ngũ Hạ Cửu để ý thấy một vài tờ báo ghi ngày tháng đã từ rất lâu.

Trước đó, khi ở phòng trực ban, anh từng liếc qua màn hình máy tính, thấy được lịch điện tử hiện năm, tháng, ngày hiện tại trong thế giới này.

Nếu so với các mốc thời gian in trên những tờ báo cũ ở đây, đã rất lâu về trước. Muốn chủ động sưu tầm loại báo cũ như vậy là chuyện không dễ.

Tôn Thịnh hẳn đã cố tình tìm kiếm thông tin gì đó từ những mẫu báo ông ta lưu lại.

Ngũ Hạ Cửu cầm cuốn sổ lên đặt sang bên. Sau đó anh cẩn thận lục soát thêm vài chỗ khác trong tiệm, nhưng không phát hiện ra thêm điều gì. Có vẻ như đây chính là manh mối duy nhất trong cửa hàng.

Tất cả là nhờ vào những gợi ý mà Thời Thương Tả cung cấp, nên họ mới có thể đến thẳng đây ngay từ đầu.

Bằng không, trong một trung tâm thương mại lớn như vậy, muốn tìm đúng cửa hàng của Tôn Thịnh không phải chuyện đơn giản. Mà điều kiện tiên quyết lại là phải nắm rõ thân phận của ông ta cùng những người liên quan, mới có thể moi ra được vị trí cửa hàng.

Nhờ có Thời Thương Tả ở đây, Ngũ Hạ Cửu đã bỏ qua được hết mấy bước rườm rà đó.

Nghĩ đến đây, anh quay sang nhìn người đản ông, hỏi: "Lúc trước anh nói quảng trường Ngũ Tỉnh có liên quan đến chữ 'Tỉnh' (giếng nước). Ý chỉ giếng thật hay cái gì khác?"

"Cái tên 'Ngũ Tỉnh'—ý anh là chỗ này từng có năm cái giếng?"

Thời Thương Tả đáp: "Cũng có thể, nhưng Ngũ Tỉnh dù không nằm ngay trung tâm thành phố, nhưng khu vực này vẫn từng rất sầm uất, là một khu thương mại lớn. Từ "giếng nước" xuất hiện ở đây nghe thật vô lý."

"Trước tiên cứ lật mấy tờ báo Tôn Thịnh sưu tầm ra xem, biết đâu lại tìm được chút gì đó."

Ngũ Hạ Cửu gật đầu đồng tình.

Cả hai tìm đại một chỗ gần cửa hàng, ngồi xuống lật xem, nghiên cứu đống báo cũ.

Tôn Thịnh sưu tầm khá nhiều báo cũ, nhưng vì ông ta đã cắt gọn và dán lên sổ sưu tầm, nên tổng cộng cũng chỉ dày bằng một cuốn notebook. Ngũ Hạ Cửu đọc hết khá nhanh. Cuối cùng anh đã nắm được sơ qua tình hình.

Những mẫu báo được Tôn Thịnh cắt ra, lưu giữ đều có liên quan đến giai đoạn đầu khi quảng trường Ngũ Tỉnh vừa được xây dựng.

Quảng trường này bắt đầu được khởi công vào những năm 1960. Bảo sao kiến trúc các tòa nhà xung quanh trông vừa cũ vừa lạc hậu.

Trước khi khu vực này trở thành quảng trường, từng là một bãi tha ma thời cổ—một khu đất hoang dùng để chôn cất xác người tùy tiện, không hề có trật tự. Hồi đó nơi này hoang vắng không bóng người, cũng chưa có cảnh nhộn nhịp như bây giờ.

Nhưng vì nhu cầu phát triển kinh tế đô thị, những khu đất bỏ hoang nằm gần trung tâm bắt buộc phải được quy hoạch lại. Thế là bên trên phê duyệt ngân sách, quyết định biến nơi đây thành một quảng trường thương mại.

Thế nhưng rắc rối xuất hiện ngay từ lúc khởi công.

Vừa bắt đầu đào móng, đội thi công đã gặp phải chuyện bất thường — càng đào xuống, càng thấy nhiều hài cốt. Không chỉ là một vài bộ, mà là cả một vùng rộng lớn. Khi đất bị đào lên, cả nền đất gần như trắng xóa xương người.

Tin tức này khi đó vô cùng chấn động, chỉ trong vòng một ngày đã lan ra khắp khu vực lân cận. Sau đó khu đất còn hấp dẫn phóng viên, báo chí đến hiện trường đưa tin.

Những bài báo mà Tôn Thịnh thu thập lại chính là ghi chép của cánh báo chí về sự kiện năm xưa.

Chuyện chưa dừng ở đó. Sau khi điều tra ra nơi này từng là một bãi tha ma cổ, đội thi công đã định thu dọn xương cốt theo đúng quy trình rồi mới tiếp tục khởi công.

Nhưng chẳng bao lâu sau, công nhân lần lượt gặp nạn — người thì chết, người bị thương, còn những ai may mắn sống sót thì tinh thần bắt đầu điên dại.

Có lẽ vì phía trên lo sợ gây thêm hoang mang cho dư luận, chuyện có người chết trong quá trình thi công không được đưa lên báo chí.

Ngũ Hạ Cửu biết chuyện là vì Tôn Thịnh không chỉ sưu tầm báo cũ, mà còn cẩn thận ghi chú vài dòng bên lề — "có người chết", "thi công tạm dừng"...

Chỉ cần nhìn qua là đủ suy đoán, chuyện gì đã xảy ra thời điểm đó.

Lật tiếp vài trang, phía sau là một tấm ảnh đen trắng, hơi mờ vì thời đó chất lượng in ấn chưa cao. May mắn là phía dưới có chú thích.

Nội dung đại khái là: Khi đội thi công buộc phải dừng lại vì những "sự cố", lãnh đạo phụ trách xây dựng Quảng trường Ngũ Tỉnh đã mời đến một đạo sĩ nổi tiếng trong vùng.

Vị đạo sĩ này pháp danh là "Cửu Vân", sau khi mở đàn làm pháp tại công trường, đã giúp trấn áp luồng âm khí dữ dội từ khu nghĩa địa.

Nhờ vậy mà công trình mới có thể tiếp tục thi công suôn sẻ.

Về cái tên "Ngũ Tỉnh" (Năm Cái Giếng), báo chí phía sau cũng có phần giải thích.

Bên dưới lòng đất của Quảng trường Ngũ Tỉnh thực sự có tồn tại năm miệng giếng.

Theo lời đạo sĩ Cửu Vân, năm cái giếng này được xây dựng với mục đích trấn yểm vong hồn và tà khí còn sót lại từ bãi tha ma.

Tuy nhiên, bài báo chứa thông tin này lại thuộc về một tờ báo nhỏ không tên tuổi, nhìn logo thì không giống cơ quan truyền thông chính thống. Có lẽ chỉ là một bài báo lá cải không rõ nguồn gốc, căn cứ.

Vậy mà Tôn Thịnh lại dùng bút đỏ khoanh tròn đoạn bài viết đó.

Rõ ràng, với ông ta, đây là chi tiết cực kỳ quan trọng.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro