Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ Thương Cửu Mân × Công Dã Tịch Vô ] Bắt đầu lại (6)

Thương Cửu Mân đưa Công Dã Tịch Vô vào 1 khách điếm để trọ lại , hắn bắt đầu cởi áo kiểm tra vết thương của y . Tịch Vô lúc này cũng tỉnh lại cả cơ thể không hiểu sao rất khó chịu , y cũng chợt nhận ra Cửu Mân đang cởi y phục của mình .
- Cửu Mân...

- Tịch Vô huynh đừng lo lắng , ta cởi y phục huynh ra chút để kiểm tra vết thương thôi

- Ta khó chịu...

- Cái gì ?

Thấy có gì đó không ổn Cửu Mân lập tức xem xét lại người của Tịch Vô , cũng nghĩ lại xem sao lại như vậy . Hắn nhớ ra rồi , viên thuốc Mạt Nữ cho y uống lẽ nào lại là xuân dược ? Người đàn bà này muốn làm chuyện đó với y , hay lắm Diệp Băng Thường . Công Dã Tịch Vô khó chịu , y lăn người qua lại để tránh cảm giác nóng ran ở trên cơ thể . Thương Cửu Mân thấy vậy thì giữ chặt y lại
- Tịch Vô hiện tại huynh đang bị thương nặng với cả bị trúng xuân dược , ta có cách vẹn cả đôi đường . Nhưng mà sợ huynh từ chối..

- Ý đệ là gì Cửu Mân ?

- Ngoài song tu ra thì không còn cách khác

Công Dã Tịch Vô mặt lại nhiễm thêm 1 tầng sắc đỏ , y cảm thấy khó xử cực kỳ
- Ta...

- Ta sẽ chịu trách nhiệm với huynh

Người nằm trên giường im lặng , Thương Cửu Mân cũng đã hiểu y ngầm đồng ý . Nên không chờ đợi gì mà tắt nến đi , tự thoát y rồi bắt đầu đè lên người Công Dã Tịch Vô . Hôn huynh ấy , môi lưỡi giao nhau cảm giác nóng rực ngày càng ra tăng
- Ưm.. ta khó chịu..

- Ta sẽ giúp huynh !

Trên giường 2 thân thể quấn lấy nhau không rời , không khí ái muội . Trong phòng dần phát ra những âm thanh khiến người ta xấu hổ

" Công Dã Tịch Vô , ta yêu huynh "

( T lười viết H có sao ăn vậy đi mấy chế :)) )

Sáng sớm hôm sau , khi Tịch Vô tỉnh lại thì trên giường đã không còn thấy Cửu Mân nữa . Y nhìn trên cơ thể thấy mình đang mặc 1 bộ bạch y trắng xóa thì đi xuống khách điếm tìm người mặc kệ cơn đau nhức từ eo , xuống đến nơi thì thấy ngay luôn Thương Cửu Mân đang ngồi trò chuyện với ông chủ
- Công Tử người đi chung với cậu là đạo lữ của cậu sao ?

- Đúng vậy , đó là đạo lữ của ta

- Haha cậu và người đó thật đẹp đôi

- Cửu Mân

Nghe thấy thanh âm mềm mại Thương Cửu Mân lập tức quay đầu lại nhìn xem
- Tịch Vô !! Huynh tỉnh rồi sao ? Có muốn ăn chút gì không

- Ông chủ cho ta 1 bát canh gà đi

Ông chủ niềm nở vào trong chuẩn bị canh gà theo ý Thương Cửu Mân , hắn ta thì chạy lại đỡ Công Dã Tịch Vô ngồi vào bàn
- Nếu còn thấy khó chịu thì huynh lên phòng nghỉ ngơi đi

- Ta không sao , nhưng mà Tô Tô thì sao . Muội ấy không biết chúng ta ở đâu chắc hẳn sẽ rất lo lắng

- Huynh yên tâm đi , ta đã dùng linh lực truyền tin . Chút nữa chắc tỷ ấy sẽ tìm đến đây

Canh gà đã xong chủ quán bưng ra đưa cho Cửu Mân
- Nào Tịch Vô , há miệng ra ta đút cho huynh

Công Dã Tịch Vô đỏ mặt quay sang hướng khác , chủ quán cũng xấu hổ cười cười che miệng . Mấy khách nhân may mắn không để ý đến họ chỉ tập trung ăn uống
- Tịch Vô ! Huynh không ăn là ta sẽ không cho huynh về tông môn . Phải ở lại đây đến khi nào bình phục mới được về
- Cửu Mân !!!

- Ngoan , há miệng ra

Tịch Vô hơi ủy khuất nhưng Thương Cửu Mân cố chấp muốn y ăn hết bát canh , thôi thì đành thuận theo vậy . Công Dã Tịch Vô nghe lời , mở miệng cho hắn đút canh . Cứ như thế từng muỗng từng muỗng 1 , bát canh dần vơi đi . Đến khi sắp hết thì Lê Tô Tô tìm thấy chỗ 2 người ở nên đi vào khách điếm , thấy Lê Tô Tô , Công Dã Tịch Vô lập tức quay ngoắt 160° không ăn canh nữa . Sự ngại ngùng không thể nào tránh được , Thương Cửu Mân cảm nhận được khí tức của Tô Tô cũng không để ý . Tiếp tục từ tốn đút canh cho Công Dã Tịch Vô , Tô Tô vào thấy cảnh này thì đỏ mặt khẽ họ nhẹ vài cái như cho 2 người biết nàng đang ở đây
- Khụ khụ

- Tô Tô muội đến rồi sao

- Đại Sư Huynh , huynh không bị thương ở đâu chứ

- Ta...

Công Dã Tịch Vô khẽ liếc mắt sang nhìn Thương Cửu Mân , tâm ý tương thông . Cửu Mân liền trả lời thay Tịch Vô
- Sư Tỷ yên tâm đi , chưa chết đâu mà lo

Lê Tô Tô trừng mắt nhìn Thương Cửu Mân
- Ta đâu có hỏi ngươi , hừ !

Nàng tức giận quay ngoắt đi , Công Dã Tịch Vô chỉ biết cười trừ trước sự trẻ con của 2 người .
- Mọi chuyện đã ổn thì chúng ta nên quay về thôi . Yêu quái cũng đã được tiêu diệt rồi

- Được chúng ta cùng nhau trở về

Thương Cửu Mân và Công Dã Tịch Vô thu xếp 1 lúc rồi cùng Lê Tô Tô quay trở về báo cáo tình hình tiêu diệt yêu quái . Xong việc họ lại tiếp tục trở về cuộc sống như trước , người thì chăm chỉ tu luyện , người thì siêng năng đọc tiên thư , người thì suốt ngày lẽo đẽo theo người đọc tiên thư kia . 3 tháng sau do không có nhiệm vụ gì nên mọi người khá rảnh rỗi , Thương Cửu Mân ngồi bên cạnh , ánh mắt có chút say mê nhìn Công Dã Tịch Vô đọc tiên thư . Như nhớ ra gì đó , hắn liền lấy từ tay áo ra 1 miếng Vảy đưa cho Tịch Vô .
- Sư Huynh , đây là Vảy Hộ Tâm . Nó là món quà trước kia ta được người ta yêu quý nhất tặng cho , giờ ta tặng nó lại cho huynh . Coi như là tín vật định tình của chúng ta

Công Dã Tịch Vô chớp chớp mắt nhìn Vảy Hộ Tâm rồi mỉm cười
- Đa tạ đệ Cửu Mân

2 người lại tiếp tục ân ân ái ái mà cùng nhau nói chuyện

Lê Tô Tô nhìn Thương Cửu Mân và Công Dã Tịch Vô ngày càng thân thiết , trong lòng đã bắt đầu có dự cảm không lành

1 hôm nọ Lê Tô Tô hẹn Thương Cửu Mân ra ngoài nói chuyện , Công Dã Tịch Vô không biết là chuyện gì . Vì tò mò nên đã ẩn dấu linh lực và khí tức rồi đi theo . 2 người đó đến bên bờ hồ , nơi rất vắng vẻ để nói chuyện . Lê Tô Tô xoay người lại cất lời
- Đàm... Thương Cửu Mân , có điều này ta rất muốn nói cho ngươi hiểu . Tiêu Lẫm đã chết rồi , Công Dã Tịch Vô không phải Tiêu Lẫm . Mong người đừng coi huynh ấy là thế thân , nếu cứ như vậy đến 1 ngày nào đó cái kết của huynh ấy sẽ y hệt như Tiêu Lẫm

- Hồn phi phách tán , không thể luân hồi

- Diệp Tịch Vụ , cô thì hiểu gì chứ ?

- Nếu khi đó không phải tại cô thì ta cũng đâu mất 500 năm để đi tìm Tiêu Lẫm

- Công Dã Tịch Vô không phải là Tiêu Lẫm

- Y chính là Tiêu Lẫm

- Không phải

- Phải

2 người này bắt đầu cãi nhau , Công Dã Tịch Vô đứng sau gốc cây nhìn 2 người họ . Y đang mù mịt không hiểu họ nói gì
- Mình là thế thân ? Người mà Cửu Mân nói là người thân kia chính là Tiêu Lẫm ?

- Thì ra Thương Cửu Mân luôn đối xử tốt với mình là vì mình có khuôn mặt giống Tiêu Lẫm sao ?

- Hoá ra là vậy...

Công Dã Tịch Vô quay đầu lặng lẽ rời đi ,  trong người bắt đầu sinh ra Ma Khí . 2 người kia vẫn đang tiếp tục cãi nhau , 1 lúc lâu sau mới chịu dừng lại . Công Dã Tịch Vô trở về cả người thẫn thờ không biết suy nghĩ gì , y đi đến chỗ kim hoa nơi trú ngụ mảnh hồn của Bàng Nghi Chi . Bàng Nghi Chi cũng nhận ra khí tức của Công Dã Tịch Vô nên hiện lên , nhìn đứa trẻ mà mình nuôi lớn từ nhỏ lập tức nhận ra điều không ổn . Hình như trên người Công Dã Tịch Vô còn có 1 dòng khí tức khác
- Tịch Vô c-con...

- Con thì sao ?

- Trên người con có 1 dòng khí tức khác . Con có thai rồi sao ?!

Tịch Vô im lặng nhớ về đêm hôm mình bị thương 3 tháng trước , cũng đã ngầm hiểu được mọi chuyện
- Là của Thương Cửu Mân

- Cái gì ?

Bàng Nghi Chi trợn trừng mắt , không tin nổi trước câu nói của Tịch Vô
- Tại sao , sao lại là hắn...500 năm rồi sao hắn vẫn không tha cho đoá Hoa Sơn Trà của ta

-...

Công Dã Tịch Vô không nói gì cả , lặng thinh đứng đó . Thì ra ai cũng biết hết tất cả mọi chuyện , chỉ có y là không biết . Ai ai cũng dấu giếm , lừa dối y . Hoá ra họ chỉ coi y là thế thân thôi , Ma khí trong người Công Dã Tịch Vô ngày càng sinh sôi nhiều hơn . Hận thù trong mắt đã hiện diện , y quay người lại ra khỏi đây mặc kệ Bàng Nghi Chi còn đang bàng hoàng .

Công Dã Tịch Vô đi xuống núi y muốn ổn định lại tinh thần đôi chút , vì lúc đi chưa có nói với bất kỳ ai . Nên khi xuống núi y đã viết thư rồi dùng linh lực gửi tin về cho mọi người để không ai lo lắng , ai ngờ nửa đường lại bị Tự Anh và Kinh Diệt thấy được

***

Lâu rồi không up chuyện không biết có ai hóng không ta . Thế là đoản về Thương Cửu Mân × Công Dã Tịch Vô sắp xong rồi đó mọi người oiii

Xem t chuẩn bị lên đoản Minh Dạ × Tiêu Lẫm nè =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro