Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đơn Phương

Fb: Hạ Uyển

=> Xin đừng lấy đi nơi khác vì mình chưa xin phép tác giả =((

                                       ~~~~~ Chap 1 ~~~~~

Anh bước vào nhà , căn phòng bỗng trở nên vắng lặng . Theo căn bản anh tìm bóng dáng nhỏ ở bếp nhưng không thấy , anh đặt áo khoác trên giá rồi đi vào phòng cô . Không thấy cô chỉ thấy một tắm thư xinh xắn trên bàn anh vội vàng mở ra .

THẨM HẠO chào anh .
Anh biết không đây là bức thư tỏ tình cuối cùng em sẽ viết , sau này em không đủ sức để chạy theo anh rồi .
Đã 4 năm rồi , em đã kiên cường theo đuổi anh 4 năm . Chạy theo anh đến tất cả mọi nơi dù anh đuổi , chữi mắng em . Em vẫn bất chắp đuổi theo , em đã viết cho anh 129 bức thư tình đây là bức thứ 130 em không biết anh sẽ đọc hay vứt đi như những bức thư khác .
Em biết mình không thông minh nếu nói thẳng ra là em rất ngốc , nhưng em rất có nghị lực theo đuổi anh chỉ cần mõi ngày nhìn anh em đã có động lực của mình .
Em không là bạn gái anh cũng không phải người lạ , mối quan hệ của chúng ta rất mờ ảo .
Giống như có cũng được nhưng mất cũng không sao , em im lặng bên anh suốt 2 năm . Bây giờ em đã 24 có phải đã đến tuổi lấy chồng không , dĩ nhiên em người em muốn lấy là anh nhưng bây giờ em chờ không nổi .
Em mệt mỏi với mối tình đơn phương 4 năm , anh là một thiên tài còn em là cô gái ngốc em không đủ tư cách yêu anh . Vậy nên em sẽ từ bỏ .
Anh à thật ra tất cả mọi nơi anh đến , không chỉ có anh và nhưng người khác còn có cô gái ngốc ở phía sao . Cam tâm tình nguyện phía sao chờ anh .

Anh vứt bức thư vào sọt rác lấy áo khoác chạy ra khỏi nhà , không phải sáng nay cô vẫn ở nhà sao . Không phải cô nói sẽ chờ anh về ăn tối sao , không phải đã nói chỉ cần anh không từ bỏ cô sẽ không từ bỏ sao .
Anh còn nhớ lúc anh gặp cô là anh còn đang tiếp quản công ty ba , lần đầu tiên cô sức hiện với một bức thư nhỏ nhắn và nụ cười trên môi .
Anh thật sự không thích con gái ngốc hầu như những kẻ viết thư tình đều ngu ngốc như nhau , và tất nhiên những bức thư đều ở sọt rác .
Anh còn nhớ khi cô 2 năm cô luôn bám theo anh cho dù anh mắng sỉ nhục , cô vẫn ngước mắt mỉm cười . Anh còn nhớ cô từng nói .
- Chỉ cần cho em ở cạnh anh , em sẽ mãi mãi ngoan ngoãn không từ bỏ .
Lúc đó anh rất buồn cười , anh nghĩ cô chắc chắn IQ rất thấp .
Nhưng sao đó anh vẫn chắp nhận cho cô làm người tình trong tối của anh , chỉ là không ngờ cô còn xử Nữ .
Sống bên cạnh cô bao lâu anh còn không biết cô thích gì nhà ở đâu , ngay cả sinh nhật cô anh cũng không nhớ .
Càng không biết bản thân có tình cảm với cô hay không thôi .
Cô kéo vali vào một căn hộ nhỏ , rồi kẽ mỉm cười .
- Phàm Uyển Uyển , làm rất tốt .
Nước mắt bỗng rơi xuống từng giọt , từng giọt ...
Giống như chủ nhân không cho phép nó khóc , cô bất giác sờ bụng .
- Tiểu bảo bối , mẹ xin lỗi . Mẹ sợ ba con biết sự hiện diện của con sẽ nỗi giận , sau đó lại nghĩ mẹ đang giở trò . Mẹ sợ sự vô tình của ba sẽ làm tổn thương tình yêu của mẹ và sự ra đời của con , bảo bối mẹ không dám dùng mạng con mà đánh cược . Nếu ba con yêu mẹ sẽ giữ mẹ và con , còn không sẽ bắt mẹ vứt bỏ con .
Cô khóc như mưa ở trong phòng cô bây giờ như một loại côn trùng , chỉ cần nỗi đau quá lớn sẽ thu mình mà trốn .
Chỉ là cô chưa từng nghĩ mình sẽ rời xa anh , cũng chưa từng nghĩ cô sẽ từ bỏ .
Cho đến khi cô một người con gái xuất hiện , cô ấy là Khả Ái giống như tên cô ấy vậy xinh đẹp khả ái . Lại rất thông minh , cô xuất hiện như một kỳ tích .
Bỗng chốc cô thấy anh cười , sao đó lại thấy anh uống sao . Rồi anh quên về nhà , sao đó về liên tục rất sớm .
Cô ấy xuất hiện như biến anh là con người khác , con người biết yêu thương .
Chỉ cần nơi nào có cô ấy anh sẽ cười rất tươi , cô lúc đó giống như không tồn tại .
Ở trước mắt anh cô ấy quá lớn , còn cô quá nhỏ bé . Trong công ty cô chỉ là thư ký vặt của anh , về nhà là tình nhân trên giường .
Có một lần bản thân cô rất mệt nóng lạnh liên tục , đêm đó anh nhậu say triền miên cả cả tối . Nhưng miệng liên tục gọi .
- Khả Ái , Khả Ái ...
Mắt cô lúc đó cay xòe , chỉ mong anh nhanh một chút . Rồi lén lúc rời đi , chỉ cần buổi sáng anh không thấy cô liền theo quán tính đi tìm .
Cơ thể mệt mõi lại nhìn thấy cô co ro ở sofa khiến anh rất tức giận , anh liền giật mềm làm cô ngã lăn xuống đất .

           ~~~~~ CHAP 2 ~~~~~
Cơ thể co rúm dưới sàn nhà vẫn không mở mắt , anh còn nghĩ cô giở trò gì .
- Còn không mau dậy nấu bửa sáng .
Cô nghe anh nói nhưng cơ thể mệt mõi vô cùng , sàn nhà rất lạnh như mắt mở không lên . Đành co cơ thể lại .
Anh thay quần áo xong liền ngó sang bếp , không có cô liền cố nhớ chuyện tối qua sao đó đi đến phòng khách .
Khuôn mặt tái mét của cô làm anh hoảng sợ , liền chạy lại .
- Uyển Uyển cô bị sao lại .
Trả lời anh là bầu không khí im lặng đến đáng sợ , anh liền bế cô đi bệnh viện .
Đến bệnh viện bác sĩ lập tức đưa cô vào phòng cấp cứu .
4 tiếng dài dẳng bác si bước ra .
- Anh là người nhà cô ấy sao .
Anh lặng lẽ gật đầu .
- Cô ấy không sao rồi , nhưng cơ thể cô ấy rất yếu sốt cao lắm , vợ anh sốt cô như vậy sao lại không cho cô ấy nghĩ ngơi . Tối qua còn chịu lạnh , cũng may không mất mạng .
Bác sĩ lắc đầu rồi bước đi , anh bất giác nhớ chuyện tối qua . Anh nhìn thấy người con gái nhẹ vuốt khuôn mặt anh rồi lặng lẽ rơi nước mắt .
  Lúc đó rõ ràng anh thấy cô yếu ớt rời đi , chỉ cần anh gọi cô sẽ quay lại . Nhưng vì quá mệt anh mặt kệ xung quanh .
Anh bước vào phòng nhìn cô xanh xao nằm đó mắt nhắm chặt , không nhìn anh , không cười cũng không đón tiếp anh .
Anh bất giác cảm thấy sợ , những ngày sao đó anh luôn về nhà đúng giờ .
Cho đến khi anh phân vân tình cảm của mình dành cho cô hay là Khả Ái .
Lúc đó cô nhẹ nắm lấy vai anh .
- Ngay từ đầu em đã không ép anh chọn , chỉ cần anh chọn cô ấy tự khắc em bỏ cuộc .
Lúc đó cô đã khóc , nhưng vẫn mỉm cười rời đi . Con người ta thật lạ rõ ràng biết khóc sẽ tốt hơn nhưng vẫn chọn gượng cười .
Từ lúc cô rời đi bỗng thấy cuộc sống như nhàm chán vô cùng , buổi tối không ai nằm cạnh , ăn uống cũng một mình . Cô lại nghĩ anh giờ chắc bên cô ấy , họ thật rất đẹp đôi .
Bất giác cô nghĩ cảm giác lúc trước giống như đang rơi xuống vực thẩm xa xôi , sợ bị rơi xuống đất .
Bốn năm yêu anh cô và anh chưa có nỗi một kỷ niệm đáng nhớ , ngoài những đau thương ra lại chẳng có gì thì ra cô cũng biết sợ . Sợ cảm giác biết sự thật ...
Anh đi hết con đường tìm cô , đi đến khách sạn sao đó là đến những bệnh viện , cô giống như bốc hơi khỏi cuộc sống của anh .
Căn phòng của cô chẳng lưu nỗi một ký ức của hai người , anh càng nghĩ càng rối .
Lúc đầu anh chê cô ngốc , nhưng bên cạnh cô anh lại vô cùng thoải mái liền ít kỹ bắt cô làm tình nhân .
Những ngày bên cạnh anh luôn tỏ ra chán ghét kinh miệt , cô vẫn không từ bỏ .
Anh không có ý đuổi cô , cũng không muốn cho cô danh phận .
24 tuổi cô từng nói với anh rằng .
- Giá như có một người thật tâm yêu em và đồng ý lấy em thì thật tốt .
Lúc đó anh có chút khinh miệt nhìn cô .
- Ngốc như cô sẽ không ai lấy .
Lúc đó cô ngây ngốc mỉm cười nhìn anh .
- Mỗi ngày anh điều miệt thị em bây giờ đã thành thói quen , nếu như có một người chắp nhận cưới em , em rời đi có phải không ai cho anh miệt thị anh sẽ rất buồn chán .
Lúc đó anh mỉm cười rồi đi làm , cô biết ở trong anh có nỗi cô đơn rất lớn . Mà chính cô cũng không thể nào lắp lại , chỉ đơn giản mỗi ngày anh ở bên cô . Cô sẽ cố gắng làm anh cười .
Nhưng cuối cùng vẫn không như mình muốn .
Anh có thể bỏ mặc cô để bên cô ấy .
Anh có thể mặc sống chết của cô chỉ vì cô ấy sốt .
Anh có thể để người lạ chở cô về , chứ không bỏ mặc cô ấy .
Đó là những thứ cô có thể hiểu anh đã yêu cô ấy , cũng giống như cô cô tình nguyện bỏ tất cả để âm thầm bên anh .
Có thể bỏ qua những nỗi đau để bên anh .
Con người ta thật lạ rõ ràng biết bản thân không thích món đồ đó , vẫn ít kỹ giữ khư khư trong lòng .
Giống như anh rõ ràng rất yêu cô ấy vẫn đan tâm nhốt cô ở đó , cho cô hy vọng . Nhưng không cho cô tình yêu , vốn dĩ cuộc đời không như ý muốn .
Tình yêu khó cưỡng cầu .
Anh ở ngoài có người yêu xinh đẹp giỏi giang , ở trong tối lại có người tình nhu mì . Rõ ràng chỉ có thể chọn một anh lại không biết từ bỏ ai .
Rời xa cô trả lại cô tự do nhưng lại cảm thấy tội lỗi
Rời xa Khả Ái lại càng không thể .
Nên anh đành ít kỹ giữ cả hai .
Khi cô quyết định từ bỏ , là ba ngày trước mỗi ngày cô đều tham lam ôm anh ngủ .
Cùng anh ăn cơm , buổi tối cùng anh đi xem phim .  

       ~~~~~ Chap 3 ~~~~~

  Ngày cuối cùng rời đi cô đã ôm anh rất chặt , tươi cười tiễn anh đi làm .
- Tối nay đưa em đi xem phim được không ?
Anh nhìn cô do dự rồi gật đầu .
Ba ngày bên cạnh anh , cô như người vợ thật sự buổi tối cả hai sẽ đi hẹn hò .
Cô chuẩn bị thật xinh đẹp rồi đến cổng cho anh bất ngờ , nào ngờ vừa tới công ty trước mắt cô mờ đục .
Đôi trai gái hôn nhau say đắm , cảnh tượng đẹp đến động lòng người .
Cô lại thấy vô cùng chói mắt , cô cầm điện thoại tay rung rung .
- Anh à , anh đã xong ...
Cô còn chưa kịp nói anh đã vội vàng xin lỗi
-Uyển Uyển xin lỗi hôm nay anh bận sẽ về trễ .
Cô vội cúp máy nức nở chạy đi hóa ra , bấy lâu nay cô lại ảo tưởng cho thế giới hoàn hảo . Nó không chỉ có màu hồng long lanh như mẹ nói , mà nó là một màu đen đáng sợ .
Thì ra tình yêu đơn phương lại khổ sở như vậy , rõ ràng biết bị lừa gạt vẫn ngu ngốc nhắm mắt bịt tay xem như không có gì .
Càng không ngờ khi chính mắt nhìn thấy lại đau thương đến đáng sợ .
Cô từng bước từng bước rời đi , chân cô như chẳng còn lực về đến nhà đã cấp tốc rời đi .
Có phải cô đã sai dùng thời gian bồi dưỡng cho cái gọi là tình yêu .
Tốt nhất trả lại cho họ sự tự do , nếu như chính cô rời đi có phải rất tốt không .
Nỗi bi ai lớn nhất không phải là không được yêu , mà đã cam tâm tình nguyện ở lại vẫn không thấy đủ tư cách .
Giá như không gặp anh cô đã không tổn thương nhiều như vậy , giá như cô không cố chắp bên cạnh anh thì sẽ không thấy sự thật của cuộc sống .
Có phải cuộc sống này không công bằng , kẻ ngu ngốc sẽ không được tình yêu trọn vẹn .
Người ta nói vỏn vẹn của yêu thương là chờ đợi , mỗi ngày cô cũng chờ đợi nhưng chưa từng có kỳ tích .
Sẽ có một số người được vỏn vẹn của tình yêu , còn cô chưa từng cảm nhận được .
Vì cô yêu nhầm người , tin nhầm chỗ . Nhưng vấn đề chính là vì cô quá ngốc , từ trước đến giờ chưa bao giờ làm tốt việc gì ngoài việc yêu anh .
     Sau những ngày tìm kiếm anh đã bỏ cuộc , anh bỗng nhiên tự hỏi .
Tìm cô ấy làm gì , khi người ta bỏ đi thì tìm về làm gì . Nhưng đề anh lo lắng nhất là tìm cô về cho cô thân phận gì , nói với cô cái gì .
Con người ta khi sai lầm sẽ tự chối bỏ và cho mình là đúng .
Anh cũng vậy anh chưa từng nghĩ mình sai trong việc cô bỏ đi , đơn giản anh chỉ nghĩ cô đã yêu người khác .
Anh còn cố đi chuốc say mình rồi về nhà làm loạn ,
Không còn cô , không ai để anh quát mắng .
Không còn cô chẳng còn ai thay thế chăm sóc anh , bỗng nhưng anh thấy khó chịu .
Thấy nhớ cô vô cùng , nhớ cô gái nhỏ nhắn làm anh vui lòng .
Nhớ những nụ cười khó coi khi cô bị anh làm đau lòng , nhớ cô gái mỗi tối khi anh đi ngủ liền lén lút chui vào lòng anh .
Bỗng nhiên trở thành thói quen , không có cô mọi thứ điều khác .
Ba tháng sau khi anh cùng Khả Ái đi chuẩn bị đám cưới , anh vô tình thấy một người con gái bụng nhô lên cỡ 4 tháng .
Theo quán tính anh liền chạy theo là cô , chính là cô nhìn cô nặng nhọc bước đi .
Anh vô cùng đau đớn , cô có con không thể nào . Dù có chồng cũng không thể có con nhanh như vậy không lẽ .
Anh bất giác đuổi theo kéo cô lại nhưng sau đó anh dừng một bước , nếu bây giờ anh chạy đến . Cô sẽ hoảng sợ trốn đi còn nữa anh đã sắp kết hôn .
Cô cầm báo đọc khuôn mặt nở nụ cười khó khăn lại cúi đầu nhìn xuống bụng , rồi xoa xoa.
- Bảo bối , ba con sắp lấy vợ rồi , cô ấy rất xinh đẹp lại tài giỏi . Họ chính là kim đồng ngọc nữ như người ta nói , bảo bối mẹ không khóc , người ta nói phụ nữ mang thai không thể khóc nhìu .
Chỉ mới đây thôi anh đã lấy vợ , thì chứng tỏ sự ra đi của cô là đúng . Không cản trở , không làm phiền . Thì ra tất cả đã kết thúc .
Cô dùng sức lực đi về nhà , bỗng cửa không khóa . Cô bước vào nhà bỗng có người đàn ông ở đó , cô liền khựng lại như muốn bỏ chạy . Chỉ thấy quay đầu liền bị chặn lại .
- Định trốn sao .
- Anh là ai
Giọng cô rung rung , tay khư khư ôm bụng .
- Em thật không biết tôi là ai , giường cũng đã lên , con cũng đã có . Giờ không nhận ra tôi có phải quá muộn .
Anh chống tay lên tường miệng cười xéo , cô cuối đầu thật thắp .
- Nhưng có một thứ anh sẽ không thể cho em .  

         ~~~~~ Chap Cuối ~~~~~

Anh tức giận bốp khuôn mặt của cô , rồi nâng mặt cô lên .
- Có gì không thể , về bên tôi , tôi cho em cuộc sống an nhàn , em muốn bao nhiêu cũng được .
Cô đẩy tay anh ra ngẩng mặt thật cao nhìn anh .
- Cho em một danh phận , cho em một tình yêu . Anh có thể không ?
Anh liền khựng lại , lúc này cô liền bật khóc rồi ngồi thụp xuống ôm 2 đầu gối .
Có phải khi có bầu sẽ dễ khóc không , chỉ đơn giản như vậy cô lại khóc .
Anh không thể hiểu được tình yêu của cô , vậy còn bất chắp giữ cô làm gì .
Anh có hiểu cô đã phải rất cố gắng để rời xa , anh lại đến lại làm tổn thương cô .
Anh bước lại như muốn ôm cô vào lòng .
- Đừng đến đây , anh về đi . Về nơi nào đó thuộc về anh và cô ấy , thứ duy nhất em cần là vợ anh . Chứ không phải là tiền hay vậy chất , anh yêu cô ấy sao lại đến đây làm tổn thương em . Về đi anh , nơi này của em , Là nơi em anh không thể bước vào nữa rồi .
Cô đứng dậy bước qua anh về phòng , nước mắt một lúc nhiều hơn .
Anh đem tình yêu của cô ra đùa giỡn , hết lần này tới lần khác tổn thương cô . Cô vẫn không có cách nào quên được anh , càng tổn thương cô lại càng muốn trốn . Trốn đến nơi không có anh , nơi nào không có anh nơi đó điều bình yên đến sợ .
Bắt đầu từ hôm đó anh hằng ngày đến nhà cô, dù cô có lơ anh . Anh cũng mặt dày đến .
- Sao lại đến .
Anh vẫn thản nhiên ngồi ăn cơm .
- Đến thăm con .
- Anh ăn dằm nằm giề ở đây còn dám nói thăm con , về đi .
Anh liền tức giận lên giường .
- Hôm nay anh mệt .
- Ngày nào anh chả mệt , anh về nhà cô ấy đi nơi này không đón tiếp anh . Em còn phải lấy chồng , anh mặt dày ở đây . Ai dám lấy em .
Anh liền tức giận chỉ tay vào bụng .
- Em nghĩ dù không có anh , em có thể vác cái lu đó đi lấy chồng sao .
Cô liền liếc qua ném cho anh ánh mắt giết người , sao đó thản nhiên quăng gói vào anh .
- Đây là nòng nọc của anh , anh còn nói cái lu muốn chết hả .
Anh liền tươi cười ôm lấy cô lên giường , đến nữa đêm cô cứ trằn trọc không ngủ .
Anh liền mở đèn lên nhìn cô .
- Sao vậy .
Lúc đó cô đã khóc thút thít quay lưng với anh .
- Em nghĩ đã tới lúc anh về rồi , cô ấy sẽ như em lúc trước . Ở nhà chờ anh .
Anh mỉm cười nhìn cô sao đó ôm cô vào lòng .
- Anh hủy hôn rồi , anh không thể yêu hai người .
Cô ngẩng người sau đó khóc to hơn .
- Ngoan ngoan , sao lại khóc lớn .
- Anh không thể yêu hai người vậy là không yêu cô ấy , vậy cuối cùng anh yêu ai . Thì về bên cô ấy .
Cô càng nghĩ càng rối , cô cũng chưa từng nghĩ anh sẽ yêu cô . Nên tất nhiên khóc to lên .
- Anh đang ở bên cô ấy .
Anh liền hôn lên môi mỏng của của cô , sau đó dỗ dành cô ngủ .
Sao đó cô được anh dụ dỗ về nhà , mỗi ngày anh đi làm về rất sớm .
-Vợ à anh về rồi .
Cô liền căn mắt nhìn anh .
- Trể 10' tối nay cút ra ngoài .
Anh liền vơi vơi hợp sầu riêng trước mặt
Cô , ai đó mắt bỗng sáng lên liền bay lại bóp tay , bóp chân cho anh .
- Ông xã hôm nay anh mệt không , để em dọn cơm cho anh nha .
Cô nhìn anh cười nịnh nọt .
Sao khi sinh em bé được 6 tháng cả hai tổ chức đám cưới nhỏ , anh đi làm cô chăm con .
Cuộc sống như vậy mà trôi đi .

Cuộc sống trong truyện luôn đầy bất ngờ , nữ chính lại có lòng vị tha quá lớn khi yêu .
Nhưng so với ngoài đời thì làm sao có được Nên khi có một tình yêu thật sự hãy tôn trọng nó , giống như tôn trọng chính mình .



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: