Đoản_Thiên Khải
- Hừ, bẩn thỉu
- nhưng Thiên tỷ, anh yêu...
- Thật dơ bẩn, tránh xa tôi ra
- Dơ bẩn? Tôi yêu em cũng là dơ bẩn sao?
Cậu ko nói gì trực tiếp quay lưng rời đi, để lại anh khóc nất ko thành tiếng
- Hừ, khốn kiếp
Cậu nhanh liền quay lại ôm chầm lấy anh vỗ về
- Đạo diễn, ông đổi ngay kịch bản cho tôi, anh ấy mà khóc thêm là tôi giết chết ông
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro