Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 42

" Trần Cảnh, cậu... cậu có thể giả vờ làm người yêu tôi 3 ngày được không? "

Trúc Diệp hít một hơi thật sâu, lấy hết dũng khí, lẳng lặng nhìn cậu thanh niên trước mặt. Ngón tay bấu chặt vào vạt áo, chờ đợi câu trả lời.

Hắn nhíu mày, tỏ vẻ không vui với yêu cầu của cô, lạnh nhạt lên tiếng.

" Nếu như tôi nói 'không' thì sao? "

" Điều kiện trao đổi. Chỉ cần cậu hứa làm người yêu của tôi trong vòng 3 ngày, từ nay về sau, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. "

" Được! "

Vậy là đồng ý rồi?

Trúc Điệp ngây người, khá bất ngờ với lời đồng ý của hắn.

Cứ nghĩ một con người cao ngạo sẽ coi thường những yêu cầu không đáng để chú ý tới.

Cho đến khi cô định thần lại, hắn đã khuất sau cánh cửa từ lúc nào.

[...]

Ngày đầu tiên.

" Trần Cảnh, tối nay,... cùng tôi đến rạp chiếu phim xem phim nhé? "

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng đáp lại.

" Dựa vào đâu? "

" Hôm qua cậu vừa đồng ý làm người yêu của tôi trong 3 ngày! "

"..."

Hắn im lặng, không đáp.

Im lặng chính là ngầm đồng ý.

Ánh mắt Trúc Diệp lộ rõ vẻ vui mừng -thích thú, nụ cười chưa bao giờ tắt trên môi.

Ngày đầu tiên hẹn hò ở cái tuổi 17 là cảm giác như thế nào nhỉ? Hơn nữa lại là mối tình đầu.

Có người nói, mối tình đầu thường là mối nghiệt duyên.

8 giờ tối.

Mùa đông, trời lạnh đến mức buốt da buốt thịt, ở trên thao trường, có một cô gái co ro cúm rúm đợi ai đó.

8 giờ 30 phút.

9 giờ.

10 giờ.

Trúc Diệp ngước nhìn  đoàn người đi ra, cười cười nói nói, bộ phim ấy đã chiếu hết rồi.

" Ting "

Một tin nhắn được gửi đến, là của hắn gửi.

/ Xin lỗi, hôm nay Mộc Mộc uống say, tôi phải đưa cô ấy về! /

/ Ừ, tôi biết rồi! /

Ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím.

Bản thân cô đã quên mất, Mộc Mộc là người con gái cậu thích. Liệu hắn có vì cô mà bỏ rơi người con gái mình thích ở quán rượu một mình không?

Cô tự an ủi bản thân mình, không hiểu sao, nước mắt cô cứ rơi.

[...]

Cuối tuần, cô cùng họ đi dạo phố.

Trúc Diệp đi sau họ, nhìn thấy Trần Cảnh và Mộc Mộc nói chuyện rất vui vẻ. Trông họ hiện tại, thật sự rất giống một đôi.

Trúc Diệp có chút ghen tị.

Hắn nhìn cô gái ấy mỉm cười rất tươi, đôi lúc liếc nhìn về phía sau, ánh mắt mang hàm ý giễu cợt. Từ trước đến giờ, hắn chưa từng cười với cô vui vẻ đến vậy, thậm chí một cái nhìn cũng không.

Cho đến khi một tai nạn bất ngờ ập đến, người con gái đi phía trước hắn đôi lúc quay lại cười đùa, không để ý xung quanh. Một chiếc ô tô lao tới với tốc độ kinh hoàng, quá bất ngờ, nhưng kẻ bị đâm lại là Trúc Diệp.

Là Trúc Diệp đẩy cô ấy thoát khỏi bàn tay của Tử Thần, lại để tính mạng mình cho ngài định đoạt.

Chiếc xe cán qua cơ thể cô, cơ thể được nhấc bổng lên rồi đập mạnh xuống nền xi măng xám xịt, cú va chạm quá mạnh  khiến cô vô cùng đau đớn, máu tươi chảy loang lổ.

Trúc Diệp mê man trên nền đất, tầm mắt mờ tịt, hình ảnh một thiếu niên hoảng loạn đến bên Mộc Mộc, ôm người con gái vào lòng, quên mất sự tồn tại của  Trúc Diệp.

Cơ thể mềm nhũn, mắt khép hờ, lồng ngực đau quặn thắt. Cho đến cuối cùng, cho dù cô đã làm những gì, hắn cũng chẳng quan tâm.

Trúc Diệp là người thừa.

Ý thức mất dần, đôi mắt nhắm tịt, hình như, Trúc Diệp không tỉnh lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sẽ