Untitled Part 3
" Cửu gia, ta yêu chàng."
Nữ nhi e lệ, trên khóe môi vương vấn ý cười ngập tràn hạnh phúc. Hỉ phục hồng sắc tô điểm cho nhan sắc diễm lệ của nàng. Có hay không, tâm ý đó tồn tại một chút trong tầm mắt người phu quân trước mặt.
" Ân." Người nói.
" Thái tử gia, thiếp yêu chàng."
Nữ nhân uyển chuyển, gương mặt đẫm lệ vẫn nở nụ cười. Đưa tay nâng chén trà thê thiếp tân sủng mà lòng ngập tràn cay đắng. Ngước mắt nhìn người lang quân đang ôm mỹ nhân trong tay.
" Ân." Người đáp.
" Hoàng thượng, thần thiếp yêu người."
Hoàng hậu khí phách mẫu nghi thiên hạ, xung quanh dẫu đao kiếm vô tình hướng về phía nàng, môi anh đào vẫn khẽ nức nở gọi tình nhân trong mộng đã tan ấy. Tang phục bạch sắc phủ lên người nàng nhuộm bao xót xa, đau thương. Nhưng đớn đau đến mấy, người vẫn bất động thanh sắc. Tay khẽ vung, ý chỉ đã ban. Cửu tộc ngoại mẫu, cứ vậy mà biến mất trong oan khuất rơi lệ.
" Ân." Người trả lời.
" Phu quân, thê tử yêu người."
Phế hậu ngụ nơi lãnh cung ngàn đời bị bỏ rơi trong tiếng khóc ai oán, thân thể đã nguội lạnh mà tâm ý tựa ngọn lửa bật diệt vẫn nhen nhóm quanh đây. Phũ phàng thay, một trận tuyết lớn. Đem nàng cùng hài tử chôn chặt xuống đất mẹ. Để lại "trẫm" giả vờ tiếng thương truyền một lời mai táng. Án tử toàn gia, đợi mục xương mục cốt, ánh sáng mới chiếu rọi vào. Ngược đến tàn tâm những linh hồn đã khuất, vì bảo hộ danh dự hoàng tộc lại phải cam chịu tiếng tai.
" Ân." Trên vị trí cao, người cô đơn, thở dài nâng cài đầu năm ấy. Lệ tự khi nào lặng lẽ ướt thánh nhan.
.
Tiểu Ly, thái tử phi, hoàng hậu, thê tử của ta. Hà cớ gì lại trao tâm cho một kẻ vô tình đến thế. Yêu. Cửu gia, thái tử, đế vương, phu quân của nàng yêu, rất yêu nàng. Hà cớ gì lại sợ mưu mô của những kẻ kia mà dấu diếm thực tâm.
.
Nàng và hài tử, đợi ta.
Thiên hạ này, bao nợ nần ta đã trả đủ.
Những gì thiên hạ nợ hai người, dưới chân Nại Hà, ta sẽ đến trả thay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro