
#9
– Cô ấy.
– Còn em thì sao?
– Em có thể tự lo cho mình được, dù gì em cũng một mình từ nhỏ. Còn cô ấy... cô ấy đã có tất cả. Nhưng giờ.... cô ấy không còn gì...
– Được. Vậy em giúp hai người.
Vỏn vẹn chưa được 10 phút. Cô đã tự tay kết thúc mối tình 2 năm của mình. Ai cũng nghĩ cô vô tình nhưng không ai biết, cô....đau như thế nào, tim cô hiện tại ra sao. Lặng lẽ xoay người lên gác, lấy túi xách, không mang theo bất cứ thứ gì khác bỏ đi. Rời xa cuộc sống của anh, rời xa thế giới cô đã từng cho rằng sẽ hạnh phúc mãi. Cô ráng kiên cường rời khỏi đó, tự hứa không khóc nghĩa là không đau, không buồn, mất đi anh cô vẫn sẽ sống tốt, cũng như anh nói, cô.... một mình quen rồi.
Bất lực cộng đau khổ, vừa bước ra khỏi cổng, nước mắt không kiềm chế được tuôn rơi, tay ôm chặt ngực, đau quá, cô không thở được, tim cô bị sao vậy, nước mắt sao không nghe theo cô, đến nó cũng phản bội cô, không nghe cô nữa là sao. Đôi tay nhỏ yếu đấm thật mạnh vào ngực mong sao thở được, mong tim hãy yên ổn không đau. Cố đứng lên, lảo đảo rời khỏi đó.
########
– An Nhiên, giúp anh, cô ấy cần máu Rh âm tính của em.
-Tại sao?
– Chỉ có em có máu đó. Hãy giúp cô ấy... cô ấy... đang mang thai.
Nhìn anh khẩn cầu vì cô ấy, cô biết, 2 năm qua, trong tim anh chưa bao giờ có cô. Tự nhủ đây là lần cuối cô giúp anh, không do dự đồng ý.
– Được, em giúp anh.
Chuyền cho người anh yêu 1000cc máu, mang theo sức lực yếu ớt, liếc qua anh đang ngồi trông chừng cô ấy bên cạnh, đến nhìn cô một cái anh cũng không có thời gian nhìn. Chỉ chú ý đến người anh yêu, cố nén tiếng khóc, cùng đau khổ, bỏ về.
Cô giúp cô ấy và con anh, đổi lại..... con cô ra đi mãi mãi...
#######
– An Nhiên, cô ấy bị bắt cóc, bọn bắt cóc muốn... muốn đổi em lấy cô ấy. Em giúp anh với. Chỉ lần này nữa thôi. Anh sẽ cứu em ra.
– Em sẽ không hi sinh mình.
– Cô ấy sắp sinh rồi. Xin em. Anh hứa sẽ không để họ làm gì em.
– Em...
– Nể tình 2 năm bên nhau của chúng ta.
Nghe anh nói mà cô chỉ muốn bật cười thật to. 2 năm bên nhau của chúng ta. Anh nói nghe mùi mẫn thật. 2 năm qua anh đã làm gì được cho cô chưa. Anh đã từng yêu cô chưa... ahahha... cô rốt cuộc là gì với anh chưa mà anh cứ vì cô ấy mà nhờ cô hi sinh mình. Hay anh nghĩ vì cô yêu anh nên anh có quyền hi sinh cô. Tim cô đau quá, tự thấy thật tội nghiệp cho bản thân mình. Nhìn anh, cô muốn từ chối nhưng sao lại không nỡ. Cô... nên làm sao?
######
– An Nhiên đã tới, giao Tiểu Hạ ra đây.
– Hahhaha, thật không ngờ mày lại đổi người yêu lấy con đàn bà đê tiện này. Hhahha
– Câm miệng. Giao người nhanh.
– Được, mang cô ả ra. Đưa Tiểu Nhiên đi.
Trước khi bị đưa đi, cô thấy anh nói:'' Anh sẽ quay lại cứu em''. Ráng tin tưởng anh lần cuối, nhắm mắt đi theo họ. Nhưng... cô chờ, chờ và chờ..... anh không hề quay lại. Anh.... có phải quên mất có cô gái đang chờ anh không?
Trải qua 3 ngày bị người ta thay nhau chà đạp, trốn đến bên bờ sông. Nước mắt tuôn rơi, cô biết, nếu... nếu cô chết, sẽ chẳng có ai đau lòng, mọi người vẫn tốt và cô... cô sẽ quên được hết tất cả. Mang theo tấm thân dơ bẩn do bị cưỡng bức, gieo mình xuống sông tự tử, mong xóa đi đau khổ, biến mất trong làn nước đen ngòm bị bóng đêm bao phủ.
#####
Cầu nại hà sắc bỉ ngạn đỏ rực, trên cầu có một cô gái:
– Cho con thêm một chén canh nữa.
– Con đã uống rất nhiều rồi. Một chén đủ quên tất cả.
– Con muốn, quên hết, giết chết bóng hình đó. Chỉ cầu kiếp sau, không ai gặp ai...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro