
#71
Nàng là một ăn mày thân phận thấp kém do một lần trộm đồ ăn bị rượt đuổi, chạy nhắm mắt nhắm mũi vô tình đâm trúng vào hắn vừa bước xuống xe ngựa. Lúc ấy nàng kinh hoàng sợ hãi rồi ngây ngốc nhìn hắn, từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ nghĩ mình có thể gặp một người đẹp như vậy. Da trắng như bạch ngọc, mắt đẹp như lưu ly cả người có một mị lực thu hút người khác, trên người hắn cũng có một mùi hương đặc biệt rất nhẹ nhàng nhàn nhạt. Nhưng quay đầu lại nhìn thì thấy người đã đuổi đến tận nơi, nàng bị túm tóc giật mạnh còn bị đánh. Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, lạnh lùng không có bất cứ cảm xúc gì. Nàng dù bị đánh nhưng vẫn không kêu đau, không kêu cứu. Hắn lạnh lùng nhìn nàng phân phó thị vệ giúp nàng, rồi nói một câu:
"Ta đã cứu ngươi, ngươi phải theo ta". Hắn xoay người đi lên xe ngựa.
Nàng không nói gì chật vật đi theo. Thấy xe ngựa của hắn không phải loại tầm thường nàng nghĩ gia cảnh của hắn thật không tồi.
Nàng được đưa vào phủ của hắn vài ngày sau nàng mới biết hắn là Tứ Vương Gia Nam Cung Triệt, khắp kinh thành ai cũng biết người mà bất cứ nữ tử nào cũng thầm mong muốn.
Hắn phân phó cho nàng một căn phòng nhỏ, kêu nàng làm tì nữ bên cạnh hắn. Nàng không có tên hắn đặt cho nàng tên Tô Khương Lan. Được vài ngày hắn cho người dạy nàng cưỡi ngựa và một ít võ phòng thân. Nàng nghe theo lời hắn nghĩ có lẽ hắn thấy thể chất nàng yếu, bị ăn đánh nhiều nên mới dạy võ phòng thân.
Sau ba năm có điều kiện tốt hơn ngày trước, nàng nhanh chóng từ một ăn mày gầy gò da vàng vọt trở thành một thiếu nữ. Tuy không quá xinh đẹp nhưng nhìn kĩ thì sẽ thấy nàng có một vẻ đẹp riêng mà ai cũng phải ngẫm nghĩ, nhìn một lần sẽ khó quên.
Hắn càng ngày càng tuấn tú, lạnh lùng khó gần nhưng nàng là nữ tử đầu tiên được hắn để lại bên mình lâu nhất nàng rất biết an phận không hề làm phiền tới hắn. Bất cứ công việc gì nàng cũng hoàn thành theo ý muốn của hắn. Nàng không cha không mẹ không nơi nương tựa, không có gì cả được hắn giúp đỡ cưu mang nàng coi hắn như là bầu trời, là tất cả đối với nàng. Nàng hầu hạ hắn làm tròn bổn phận của mình nhưng dần dà trái tim lại mất kiểm soát dành tình cảm cho hắn.
Thánh chỉ tứ hôn của Hoàng thượng cho Diệp Thiên Thiên và Thái tử Nam Cung Sâm. Hắn tức giận bỏ ra ngoài. Diệp Thiên Thiên là nữ nhân mà hắn thích bấy lâu cái này nàng biết. Nàng ta là đệ nhất mỹ nữ thân phận cao sang ai cũng muốn có được, và đó cũng là một trong số những lý do nàng không dám trèo cao.
Nàng dọn dẹp phòng hắn gọn gàng, chờ hắn trở về nhưng tận giờ hợi mà hắn vẫn chưa thấy bóng dáng hắn. Nàng kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi hắn một thân nồng nặc mùi rượu trở về. Hắn không thèm để ý nàng ngồi xuống bàn, nàng định rót trà cho hắn nhưng chưa kịp làm gì hắn đã kéo nàng ngồi lên đùi hắn.
"Ngươi thích ta?"
Hắn lạnh lùng hỏi nàng. Nàng cắn môi đỏ bừng mặt cúi thấp đầu nói:
"Vương Gia ngài say rồi...."
"... Không say!"
Hắn ép cằm nàng bắt nàng nhìn hắn gằn giọng:
"Nói!"
"... Phải"
Nói xong nàng bị nhấc bổng lên, nàng sợ hãi nhìn hắn. Đêm hôm đó, hắn biến nàng trở thành một người phụ nữ, không biết thương hoa tiếc ngọc hành hạ nàng. Rõ ràng là nàng nhưng tại sao hắn luôn miệng gọi nàng ta? Nàng cắn răng nuốt nước mắt vào trong.
Sáng sớm tỉnh dậy nàng mệt nhọc rời đi, sau ngày đó hắn trở nên tàn nhẫn, lãnh khốc. Hắn và Thái tử hyunh đệ đối đầu nhau tranh giành ngôi vị cùng nữ nhân.
Ngày nào có chuyện không vui hắn đem nàng ra phát tiết, xong lại bỏ đi. Nàng chỉ biết cười khổ tự giễu mình.
Một ngày, trong phủ truyền tin Thái tử chết, là do hắn hạ, hoàng thượng lâm bệnh nặng. Hắn đem Diệp Thiên Thiên về phủ, nàng ta chống cự và rất hận hắn luôn tìm cách chạy trốn. Đối với nàng ta hắn vừa nhẫn nhịn vừa dịu dàng khiến nàng cảm thấy vô cùng ghen tỵ. Khi bị nàng ấy chống cự hắn đều tìm đến nàng phát tiết có khi còn đánh nàng. Nàng cười khẽ, hắn là ân nhân của nàng cũng là người nàng thích, nàng có thể làm gì sao?
Dạo gần đây hoàng thượng bệnh trở nặng, trong triều vô cùng bận rộn. Nàng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ thở dài, hôm nay hắn có lẽ sẽ về muộn nữa. Khi ra khỏi phòng nhìn ra ngoài thì thấy một hình dáng đang lén lút làm gì đó. Nàng đi theo thì mới biết đó là Diệp Thiên Thiên. Nàng ta đã trèo qua tường ra ngoài, nàng kinh hãi phân phó thị vệ khi nào hắn về thì báo cho hắn biết còn nàng và một vài thị vệ đuổi theo. Lúc ra ngoài không thấy nàng ta đâu, thị vệ cùng nàng chia nhau đi tìm. Nàng nhìn thấy nàng ta trước nên đuổi theo.
Nàng ta biết có người đi theo liền lấy ngựa của một người qua đường phóng đi mất.
Nàng ta phóng vào rừng gần tới vực thì dừng lại, nàng cũng dừng lại xuống ngựa dùng giọng hoà nhã nói:
"Diệp tiểu thư, cô nên quay về đi thôi. Cô biết Vương Gia sẽ rất tức giận khi không thấy cô không? Ngài ấy yêu cô như vậy nên mới giữ cô bên mình, cô phải hiểu cho ngài ấy. Đừng bỏ trốn nữa."
"Cô thì biết gì chứ? Hắn giết người ta thương, độc ác như vậy ai dám gần hắn chứ?"
Nàng ta cũng xuống ngựa âm giọng cao, nhìn nàng không cảm xúc.
"Vương Gia rất yêu cô, sao cô không cho ngài ấy một cơ hội? Bề ngoài thì ngài ấy tuy lạnh lùng tàn nhẫn nhưng ngài ấy rất tốt."
Nếu không tốt thì hắn sẽ nhận một ăn mày như nàng sao? Hắn tốt nên mới dung túng nàng ta như vậy.
"Ta không muốn nghe, ngươi đừng qua đây...". Nàng ta lùi lại phía sau.
"Đừng lùi rất nguy hiểm!"
Nàng vội vàng kêu lên. Vừa nói xong thì nàng ta trượt chân ngã xuống. Nàng kinh hãi tóm lấy tay nàng ta không ngờ cả nàng cũng bị rơi theo may là tóm được vách đá nhô ra.
Đúng lúc này, hắn tới.
"Vương Gia ở đây có hai con ngựa". Một thị vệ nói.
"Vương Gia!"
Nàng kích động nói. Cũng may là hắn tới nàng mỏi tay lắm rồi.
Hắn nhìn một hồi, ngó xuống vực ra lệnh.
"Lấy dây thả xuống!"
Nàng đưa cho nàng ta lên trước. Vì quá sợ mà vừa được kéo lên nàng ta ngất mất, hắn nhanh chóng ôm nàng ta vào lòng phi ngựa đi về.
"Vương Gia?"
Nàng không thấy dây được thả xuống vội gọi nhưng không thấy ai trả lời. Nàng sợ hãi, nàng cảm thấy mình sắp không chịu được nữa rồi.
"Còn Tô cô nương! Mau thả dây xuống!"
CRắc.... Phiến đá nàng đang tóm bỗng vỡ ra. Nàng hét lên, cảm thấy mình mất trọng lượng rơi xuống vực.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro