
#51
Hôm nay là ngày Hạo vương gia Hàn Hạo Thiên trở về sau 5 năm chinh chiến sa trường. Hạo vương gia anh dũng tài giỏi, mang về chiến thắng lừng lẫy, cả kinh thành đều đón mừng nồng nhiệt.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, cả người toát lên vẻ cương nghị, lạnh lùng. Ánh mắt hắn không tự chủ được nhìn ngó xung quanh. Đã 5 năm không được nhìn thấy nàng, hắn rất nhớ nàng. Không biết nàng có còn nhớ hắn không? Nhưng nàng không biết hắn đã trở về sao? Sao lại không tới đón hắn sao? Tâm chợt trùng xuống, đáy lòng nổi lên tia thất vọng nhưng rất nhanh liền bị hắn che dấu bởi khuôn mặt lạnh lùng.
Sau khi gặp hoàng thượng xong, hắn nôn nóng muốn tới phủ Thừa Tướng gặp nàng. Nếu nàng không tới gặp hắn thì để hắn tới gặp nàng cũng được. Nghĩ đến đây, bước chân ngày một nhanh hơn muốn rời khỏi hoàng cung nhưng chợt khựng lại khi thấy thân hình nhỏ nhắn cách hắn không xa, tuy nàng đã lớn hơn trước rất nhiều nhưng hắn không thể quên được hình bóng ấy....5 năm rồi....đó là nàng.
Khẽ mỉm cười nhưng sau đó lại nhíu mày, nàng vội vàng đi đâu vậy? Còn rất vui nữa? Hướng chân không phải tới chỗ hắn mà nàng đang tới chỗ hòn giả sơn. Nàng tới đó làm gì?
Hắn nhìn theo, thấy nàng ôm một người...Là Tam đệ...
Tim hắn nhói đau. Khẽ cụp mắt, cũng phải, hắn quên mất.....trong mắt nàng chỉ có Tam đệ, nàng sẽ không bao giờ để ý tới hắn, hồi nhỏ đã vậy rồi mà bây giờ cũng vậy, lần nào đang nói chuyện với hắn hay đang ở cùng hắn chỉ cần nhìn thấy tam đệ nàng liền chạy theo. Ngay cả ngày hắn sắp lên đường hắn sợ sẽ rất lâu mới có thể trở về hoặc không bao giờ trở về nhưng khi hắn đang nói...
"Cẩn Ly...ta có chuyện muốn nói... Ta..." rất thích muội.
"A...Hữu ca ca"
Nhưng chưa nói hết câu nàng đã chạy theo tam đệ rồi.
Hắn khẽ quay lưng bước đi. Dù hắn có trở về hay không....đối với nàng vẫn sẽ không quan trọng.
Một tháng sau, thánh chỉ ban hôn Hạo vương gia Hàn Hạo Thiên và thiên kim Thừa tướng Cẩn Du. Hắn khẽ sửng sốt khi nghe thánh chỉ, thở dài hắn biết ý của hoàng thượng, nhưng trong lòng cũng nổi lên hi vọng.
Đêm đó hắn ngồi trên mái nhà, ngắm những vì sao le lói phát sáng trên bầu trời đêm.
"Hoàng thượng ban hôn có lẽ muốn ngươi và Hàn Hạo Hữu đối đầu".
"Thẩm Vân". Hắn khẽ quay sang. Y là thần y, là người bạn tốt nhất của hắn. Nếu không có y chỉ sợ hắn đã chết lâu rồi. Lúc cô đơn cũng chỉ có y bên cạnh hắn.
"Nàng ấy và Hạo Hữu nhất định sẽ rất hận ta.." hắn cụp mắt.
Thẩm Vân ngồi bên cạnh khẽ lắc đầu thở dài.
Ngày cử hành hôn lễ.
Hắn bước vào tân phòng, nhìn nàng mặc bộ y phục đỏ rực ngồi trên giường đợi hắn. Tâm chợt mềm xuống.
"Hàn Hạo Thiên có phải là ngươi nói hoàng thượng ban hôn không? Rõ ràng ngươi biết ta và Hạo Hữu tam đệ của ngươi là thanh mai trúc mã, tại sao ngươi làm như vậy?"
Nàng giật mạnh chiếc khăn hỉ trên đầu xuống, ánh mắt giận dữ nhìn hắn.
Tâm hắn co rút mạnh. Tuy đã lường trước được những lời nói này của nàng nhưng sau khi nghe vẫn chịu nhiều đả kích. Trong lòng thầm cười khổ.
"Ta xin lỗi... Nhưng ta...thực sự rất yêu nàng". Hắn chỉ biết nói vậy nhưng nàng có hiểu không?
"Xin lỗi là được sao? Yêu? Ha...nhưng ta không yêu ngươi! Ta tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi! Ta hận ngươi!"
"Ngươi đi đi....ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi!"
"Ta ra ngoài rồi mọi người sẽ nghi ngờ".
"Ngươi xuống đất nằm không được chạm vào ta". Nàng chỉ nền đất lạnh lẽo nghiến răng nói.
"Được ". hắn gật đầu.
Màn đêm buông xuống, thấy người trên giường hơi thở đều đều, hắn biết nàng đã ngủ. Nhẹ nhàng ngồi dậy ngắm nhìn dung nhan nàng qua ánh sáng của ngọn nến.
Nàng nói hận hắn. Không sao cả, hắn sẽ cố gắng để nàng không hận hắn nữa...để nàng yêu thích hắn.
————–
Hắn biết nàng thích ăn đồ ngọt nên lúc nào cũng kêu hạ nhân mỗi ngày làm cho nàng một món để tránh ngán.
Nàng thích gì hắn cũng đều làm cho nàng. Nhưng mỗi lần nói chuyện nàng chỉ đáp lại vài câu ngắn ngủn.
"Cẩn Ly nàng có thích con rối này không là ta làm cho nàng đó"
"Không thích"
....
"Cẩn Ly nàng xem cây trâm này đẹp không? Ta mới mua cho nàng"
"Xấu, ta không cần"
.....
"Cẩn Ly hôm nay ta đưa nàng đi dạo được không?"
"Không hứng thú"
....
"Cẩn Ly nàng đừng để ta ngủ dưới đất mãi như vậy được"
"Sang phòng khác ngủ"
.....
Lúc đó hắn chỉ cười nhẹ, nhưng tim đã đau đến không thở nổi. Hắn sẽ chờ.....nàng chấp nhận hắn nhưng sao khó quá, nàng lại luôn lạnh lùng với hắn.
Một đêm, hắn đi qua vườn hoa bỗng nhìn thấy hai bóng hình đại khái là một nam một nữ.
"Cẩn Ly...ta rất nhớ nàng" một giọng nói vang lên, nghe rất thâm tình cũng có chút run rẩy kích động.
Tam đệ?
"Ta cũng vậy" nữ tử kia là nàng, nàng ôm Tam đệ, giọng cũng không giấu nổi vui vẻ. Từ lúc nàng là Vương Phi của hắn chưa bao giờ nàng vui vẻ như vậy.
Hắn khựng người lại, kinh ngạc lùi hai bước. Tim co rút không ngừng. Nàng và Tam đệ gặp nhau hắn.... không nên phá rối.
Đầu hắn rũ xuống, quay gót bước đi. Mãi sau đi được một đoạn hắn mới ngước mắt lên nhìn bầu trời. Khẽ lẩm bẩm một câu không thể hiểu được tâm trạng.
"Hôm nay trăng rất tròn"
Đêm đó hắn không ngủ, chỉ ngồi uống rượu ngắm trăng. Bên cạnh còn có Thẩm Vân, y không làm gì cả chỉ lặng lẽ nhìn hắn uống.
———————————
Không bao lâu sau, hoàng thượng băng hà. Hắn trừ khử tất cả những huynh đệ của mình, cả những người gây hại cho mình hay nịnh thần ngoài Tam vương gia Hàn Hạo Hữu ra rồi ngồi lên ngai vàng còn nàng lên làm hoàng hậu của hắn.
"Ngươi thật độc ác ngay cả huynh đệ mình cũng không tha!" nàng đã nói như vậy khi hắn lên làm vua.
"Ta...." hắn không biết nói gì để nàng hiểu.
Phải! Hắn độc ác nhưng họ không độc ác sao? Chính họ là người hại mẹ hắn_Dương Quý phi phải chết còn bao lần tính kế hắn muốn trừ khử hắn. Nếu hắn không có đầu óc chỉ sợ đã mất mạng từ lâu. Nhưng vĩnh viễn nàng chẳng bao giờ hiểu.
Lại một đêm mất ngủ, mặc dù nàng và hắn đã ngủ chung một giường nhưng nàng không bao giờ quay mặt về phía hắn. Thời tiết rõ ràng là mùa hè oi bức nhưng sao hắn cảm giác đây là mùa đông buốt giá.
Hắn ôm nàng vào lòng hi vọng sẽ làm xua tan đi sự lạnh giá này. Hắn biết nàng thường nhận thư của Tam đệ lúc ấy nàng rất vui, nàng cất chúng rất cẩn thận dưới gậm trường kỷ. Hắn biết nàng luôn nhớ đến Tam đệ, nhưng hắn chỉ nhắm mắt làm như không biết gì. Chỉ có thể ôm nàng vào lòng hắn mới bớt lo một ngày nàng sẽ biến mất, như vậy mới cảm nhận được nàng chân thật nàng đang ở cạnh hắn....nhưng lại chỉ dám ôm nàng lúc nàng đã ngủ vì nếu nàng tỉnh nàng sẽ ghét hắn không cho hắn chạm vào nàng.
Hắn đau lòng vùi vào tóc nàng khẽ lẩm bẩm. Giọng nói đượm buồn mà bi thương.
"Nàng đừng đối xử lạnh nhạt với ta như vậy có được không?"
Nàng không nghe được.....cũng không hiểu được.....
-------------------------------
Còn típ, còn típ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro