Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#47

Ta thích hắn, cả Giang Đô này không ai không biết nhị tiểu thư nhà Ngô tướng quân thích một tên thư sinh nghèo. Hắn nghèo thật, nhưng vô cùng tuấn tú, lại còn hiếu học. Ta thấy hắn còn thuộc "Nữ giới" hơn cả ta, vì mỗi lần ta theo đuổi hắn, hắn liền lôi "Nữ giới" ra giảng giải, một câu là đạo lý, hai câu là đại đạo lý. Có điều hắn không biết, ta chả hiểu gì cả. Từ nhỏ ta đã sống ở rừng, đến năm 14 tuổi mới có người tới đón về đây. Sống ở rừng 11 năm, ngoài tiếng thú thì ta không biết gì hơn, nhìn chữ mà cứ như con giun ấy. Sau khi về đây, vì là nhị tiểu thư nên ta cũng bắt đầu học chữ. Nữ giới, nam giới gì gì đó cũng được dạy, ta còn đọc thuộc làu làu ấy chứ. Nhưng thuộc là một chuyện, hiểu hay không lại là một chuyện khác. Từ đó có thể rút ra, những thứ hắn nói với ta, không là nước đổ đầu vịt thì cũng là vào tai trái ra tai phải.

Vì thế, ta vẫn mặt dày đeo đuổi hắn.

Hắn hỏi tại sao ta thích hắn, ta trả lời: "Thích thì thích thôi, cần gì lí do lí trấu."

Thật ra ta cũng không hiểu vì sao mình thích hắn, có lẽ là vì ấn tượng hắn để cho ta quá sâu sắc đi. Khi đó ta còn ở trong rừng, bắt gặp hắn đang quỳ trước một ngôi mộ. Cảm giác ấy giống như lỡ sa chân vào hố vậy, tim hẫng đi một nhịp. Ta chưa từng nhìn thấy khuôn mặt nào đẹp đến như thế. Không phải vì hắn tuấn tú, mà vì thần sắc ấy quá đỗi bi ai. Ta chưa từng nhìn thấy khuôn mặt nào tịch mịch đến thế. Không phải vì hắn đang im lặng, mà vì đôi mắt ấy quá đỗi vô hồn. Giống như....một người đã chết vậy. Giống như bên trong con người đó chỉ còn một mảnh hư vô. Hắn ngồi đó một ngày một đêm.

Ta cũng ở đó một ngày một đêm.

Một ngày một đêm đó, dường như ta cảm nhận được nỗi đau của hắn. Giống như lúc ta quỳ trước mộ cha nuôi, không khóc, không nói gì cả, nhưng lại đau đến run rẫy. Giờ nghĩ lại khoảnh khắc đó, ta thật sự rất thỏa mãn. Vì....ta được ở cạnh hắn lâu đến vậy. Vì....ta được bên cạnh hắn lúc hắn đau lòng nhất.

Sau lần đó, hắn không quay lại nữa. Ta mỗi ngày đều đến ngôi mộ đó quỳ lạy...thay hắn. Vì ta cảm thấy, người ở dưới đối với hắn vô cùng quan trọng. Trên bia không có tên, chỉ khắc hai dòng chữ:

'Uyên ương mộng vận hóa phù vân

Bách niên hậu vương nào lạc tận?'

Lúc đó ta không biết chữ, không hiểu trên đó viết gì, chỉ là nhìn suốt thành nhớ mặt chữ mà thôi. Sau khi được đi học, hai dòng thơ đó là thứ duy nhất khiến ta hao tâm để hiểu. Hiểu để rồi lại thích hắn hơn.

Hắn thấy ta đi theo suốt cũng không giảng đạo lý nữa, có lần còn thuận miệng hỏi ta tên gì? Thật ra cả Giang Đô ngoài hắn ra ai cũng biết tên ta, Ngô Lạc Thanh.

Nhưng ta trả lời hắn: "Ta tên Vô Đề."

Lúc còn ở rừng, cha nuôi gọi ta là Đề nhi. Vô Đề cũng là do ông đặt, ông không biết chữ, thích là đặt thôi. Nhưng so với Lạc Thanh, ta thích ta là Vô Đề. Vì vậy ta muốn người ta thích gọi ta bằng tên này.

Nhưng thực chất mà nói, ta muốn người ta thích gọi ta như vậy không có nghĩa rằng người đó cũng thích. Từ trước đến giờ, luôn là ta gọi hắn.

Việc ta thích hắn ai cũng biết thì đương nhiên việc hắn không thích ta cũng không ai không biết. Lúc đầu ta vẫn cầu mong hắn sẽ thích ta, nhưng đến khi ta hiểu được hai dòng thơ kia, ta không hi vọng nữa. Nhưng không hi vọng và từ bỏ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ta vẫn thích hắn, một loại tình cảm tình nguyện cho đi mà không trông mong được đền đáp.

Hắn đi thi trạng, tài của hắn dĩ nhiên giỏi khỏi phải bàn, chỉ là ta sợ bài thi của hắn chưa vào tay người coi trọng nhân tài thì đã bị con ông cháu cha đè bẹp. Vì vậy ta cứ một ngày năn nỉ phụ thân, hai ngày mè nheo phụ thân, ba ngày khóc lóc với phụ thân nhờ ông giúp hắn. Ông không tình nguyện giúp bởi vì hắn không thích ta, nhưng dưới mấy trò mèo của ta thì ông cũng chào thua. Với lại cả Ngô gia tuy nhiều con nhưng chỉ có ta là con gái, lại còn thất lạc 11 năm, mà chuyện này cũng là chuyện vặt, ông chỉ cần nói khéo một tiếng thì mấy kẻ kia chỉ tiếc không thể cúc tung tận tụy giúp ông thôi.

Đặc biệt là với chuyện nhỏ thế này, chẳng ai từ chối một kẻ sắp chết. Đây cũng là lý do phụ thân đồng ý cho ta theo đuổi hắn. Với thời đại này, không tam tòng cũng là tứ đức, ai lại cho một đứa con gái ngày ngày phơi mặt ngoài đường theo đuổi nam nhân như vậy chứ. Nhưng nếu người con gái đó là một kẻ sắp chết như ta thì lại khác. Ông chỉ mong bù đắp cho ta 11 năm lưu lạc bên ngoài, bù đắp cho ta quãng đời sau năm 18 tuổi mà ta không thể hưởng thụ. Vì vậy, mặc kệ ta làm bại hoại gia phong ra sao, ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ta biết bản thân mắc bệnh này năm tám tuổi, khi cha nuôi kể về xuất thân của ta. Cha nuôi yêu mẹ ta, nhưng vì gia cảnh nghèo mà từ bỏ bà. Ông muốn bà được gả vào nhà giàu mà chữa bệnh. Nhưng bệnh này không chữa được, khi ta 3 tuổi, mẹ 18 tuổi thì bà qua đời. Sau đó ông bắt cóc ta vào khu rừng này, đến khi phát hiện ra ta cũng mắc bệnh giống mẹ, ông liền muốn đưa ta trở về. Ta biết, ông là người thương ta nhất. Nhưng ta không đi, kiên quyết ở lại đây, đến lúc 13 tuổi thì ông chết. Căn bệnh này, ta đã chấp nhận nó lâu lắm rồi, cũng không có gì đặc biệt, lắm lúc hay quên mà thôi. Ta cũng chấp nhận với cái chết rồi, vì thế ta càng không muốn hắn thích ta. Chỉ cần, một mình ta là đủ.

Đôi lúc ta hay nghĩ, sau khi ta chết nên đề trên bia mộ là gì nhỉ? Nhất định phải hay được như hai dòng thơ của hắn. Cứ nghĩ tới đó, ta vẫn có chút mơ mộng, lúc ta chết, biểu tình của hắn sẽ như thế nào nhỉ? Nhưng câu trả lời mà ta nghĩ đến chỉ có một. Đó là, một loại thở phào nhẹ nhõm.

Ta và hắn cứ giữ một mối quan hệ không rõ ràng, hắn vẫn lãnh đạm, ta vẫn dính hắn như keo. Nhưng tình cảm có thể không thay đổi, còn thời gian không thể ngừng qua đi. Chớp nhoáng đã sắp đến sinh thần thứ 18 của ta. Dạo này ta cứ mơ mơ màng màng, chả nhớ được gì cả. Ngay cả tên mình cũng lúc nhớ lúc quên, chỉ có hắn là một tấc ta cũng nhớ rõ. Kì lạ thật!

Hắn cũng thấy ta bất thường, khẽ hỏi: "Ngươi sao vậy? Cứ nhớ nhớ quên quên."

"Sắp chết."

Cảm giác được người mình thích quan tâm, ta suýt thì mừng rơi nước mắt. Ta cũng không muốn trả lời như thế, chỉ là ta không muốn nói dối hắn mà thôi.

Không ngờ hắn sầm mặt, quát: "Nói nhảm."

Ta không hiểu sắc mặt hắn sao lại biến đổi như vậy? Có lẽ đối với ai nói hắn cũng sẽ như vậy, nhưng mà đây là đang nói với ta, vậy nên cũng được xem là lo cho ta, phải không? Dù biết đó chỉ là nỗi lo bé tí thôi, nhưng ta vẫn rạo rực đến mất ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro