🧑🏻💵👩🏻
"10 ngàn đô la giá khởi điểm."
Thật đắt...
Chỉ là giá khởi điểm nhưng lại tận 10 ngàn đô, đủ biết giá trị của món hàng kia rồi.
Trên khán đài là một chiếc lồng sắt, chiếc mành đỏ được vén lên lộ rõ bên trong. Đó là một cô gái với dung nhan tuyệt mĩ, nước da trắng ngần, đôi mắt tuyệt đẹp vô hồn nhìn vào từng con người ở dãy ghế. Trên người cô ấy chỉ mặc bộ váy đỏ mỏng quyến rũ lộ rõ từng đường nét mềm mại. Tất cả đều khiến cánh đàn ông có mặt tại buổi đấu giá phi pháp này điên cuồng, tranh nhau ra giá để sở hữu món hàng kia.
"12 ngàn đô."
"15 ngàn đô."
"30 ngàn đô."
...
...
"50 ngàn đô."
Cả hội trường vang lên tiếng hít khí lạnh. 50 ngàn không phải nhỏ, lại có người ra giá cao như vậy sao?
"50 ngàn lần thứ nhất."
"50 ngàn lần thứ hai."
Người chủ trì buổi đấu giá kích động hô vang, dường như đã định được chủ nhân của món hàng này rồi. Trịnh Bạch - lão già nổi tiếng sát gái của Sài Thành, đang ung dung ngồi nhìn cô gái trong chiếc lồng với ánh mắt đáng ghê tởm. Lão chính là người ra giá 50 ngàn kia.
Ngay khi chiếc búa chuẩn bị nện xuống lần thứ ba thì một giọng nam lạnh lùng trầm thấp vang lên:
"60 ngàn."
Cả phòng lại lần nữa vang lên tiếng xì xào bàn tán. Hiếm thấy món hàng nào lại được ra giá cao như vậy.
Trịnh Bạch cả kinh. Cảm giác gần như có được lại vuột mất khỏi tay khiến lão tức đến nghiến răng nghiến lợi. Một người giàu có như lão ta, không thể bị người ta ẵm tay trên như vậy. Thế là lão tiếp tục ra giá:
"62 ngàn đô."
"65 ngàn đô."
Lại là hắn ta, muốn tranh đồ của lão sao? Hừ!!!
"70 ngàn đô."
"100 ngàn đô."
Cái gì? 100 ngàn đô? Không đùa chứ? Dẫu sao cũng chỉ là một món hàng tình dục, lại chấp nhận ra giá 100 ngàn? Mọi người đồng loạt ngước nhìn người đàn ông giàu có vừa ra giá 100 ngàn đô.
Đó chẳng phải là Thanh tổng nổi tiếng của Thanh Thị hay sao? Không sai được! Khuôn mặt lạnh như tiền đó, phong thái cao ngạo, khí chất hơn người đó, đặc biệt là tướng mạo xuất chúng kia, nếu không phải Thanh Tùng thì còn là ai nữa chứ!!!
Vừa nhìn thấy hắn, Trịnh Bạch bất giác rùng mình, nhận ra mình vừa làm một việc ngu xuẩn, lại dám tranh giành hàng với Thanh tổng. Dù không cam lòng nhưng quả thật lão không thể ra giá cao hơn được nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn món đồ yêu thích bị người khác lấy mất.
"100 ngàn lần thứ nhất."
"100 ngàn lần thứ hai."
"100 ngàn lần thứ ba."
"Chốt đơn! Hàng bán!!!'
Người chủ trì vui mừng thông báo. Giá khởi điểm 10 ngàn nhưng lại bán với giá 100 ngàn, không cần nói cũng biết phi vụ này lớn thế nào.
Thanh Tùng đứng dậy, quay người bỏ đi, trước khi rời khỏi còn dùng khoé mắt ngước nhìn người con gái kia.
Ánh Hân lộ rõ cảm xúc phức tạp trong đôi mắt. Nhưng thế nào cũng tràn ngập sự bất an không tình nguyện. Phải làm sao đây? Làm sao mới thoát khỏi đây được?
Chết tiệt!!! Lại bị bà mẹ kế hãm hại bán đi, khiến cô chật vật thế này. Suy đi tính lại thế nào, cô cũng không thể ngờ được bà ta lại ác đến như vậy!
Nhưng điều quan trọng nhất lúc này là phải rời khỏi đây, càng sớm càng tốt. Nếu không chỉ còn có nước chờ chết mà thôi!!!
------------------------
Tối đó, tại khách sạn Ngân Huy...
"Thanh tổng, người ở bên trong, đã tắm rửa sạch sẽ."
"Được rồi. Đi đi. Không có lệnh tôi không được phép vào."
Người quản lí vâng dạ rồi nhanh chóng bỏ đi, để lại không gian yên tĩnh cho Thanh Tùng.
Anh thở hắt ra, day huyệt thái dương nhức mỏi, đúng là gặp quỷ mà. Khi không lại lo chuyện bao đồng, mua cô ta về. Nhưng cứ nghĩ tới ánh mắt kia, anh lại không nhịn được muốn sở hữu nó.
Thôi thì mặc kệ. Mua cũng đã mua rồi thì nói gì cũng vậy thôi!
Mở cửa phòng ra...
Bên trong trống không không một bóng người. Chăn đệm được sắp xếp ngay ngắn như chưa từng có người. Cửa sổ mở toang, rèm cửa biến mất.
Anh sầm mặt, sải bước dài đến bên khung cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Quả nhiên...
Người phụ nữ này thông minh hơn anh nghĩ.
Rèm cửa được cắt xé nối thành sợi dây dài, buộc vào khung cửa sổ, thả xuống tận bụi cây phía dưới. Đây là tầng hai, thật trùng hợp lại giúp cô thoát được vì độ dài của sợi dây đủ chạm đến nơi.
Không nói cũng biết rõ là cô đã bỏ trốn.
Thật ra anh vốn dĩ không muốn đụng chạm gì đến cô, chỉ là chút thương hại nhất thời, sau đó sẽ thả cô đi. Nhưng hành động này của cô đã chọc phải hắn, vậy thì vật nhỏ này cũng đừng mong yên ổn mà trốn thoát được.
"Tôi có việc nhờ cậu."
Thanh Tùng rút điện thoại gọi ai đó, không biết đầu dây bên kia nói gì, lại chỉ thấy hắn cười, một nụ cười thật sự.
"Cô ấy, chính là cô ấy."
Ánh Hân chạy vội ra đường lớn, bắt một chiếc taxi đến ngôi nhà nhỏ của cô. Phải nhanh chóng thu xếp hành lí rời khỏi thành phố này. Đi đâu cũng được, cô sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.
Cô biết người đàn ông đã mua mình tối nay. Nghe đồn anh rất độc đoán. Dù có lẽ cô không có giá trị đối với anh để anh truy bắt nhưng tốt hơn hết nên chạy khỏi đây.
Ánh Hân muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình ở nơi đất khách quê người.
Nhưng có một chuyện xảy ra khiến cô không thể lường trước được.
Trong khi đang thu xếp hành lí, một người đàn ông lạ mặt đeo kính râm gõ cửa nhà cô. Tối nay cô vô cùng nhạy cảm nên không dám mở cửa cho người lạ vào nhà, chỉ đành im lặng làm như không có ai trong nhà để tên đó bỏ đi.
Ai ngờ trong nhà bỗng chốc xuất hiện mùi hương kì lạ. Ánh Hân chưa kịp phản ứng thì ngay lập tức ngất xỉu.
"Xin lỗi, tôi cũng chỉ là nghe lệnh người khác."
Hắn ta lẩm bẩm rồi bế cô lên, trở lại trong xe rồi phóng vụt đi.
••••••••••••
Ánh Hân trở mình, thật mềm, thật ấm, cái giường này thoải mái đến mức cô muốn dậy cũng chẳng dậy nổi.
À mà khoan đã! Từ lúc nào nhà cô lại có cái giường lớn này vậy?
Ánh Hân lập tức bừng tỉnh. Không tỉnh thì thôi, tỉnh dậy rồi cô lại được một phen giật bắn người, suýt nữa đã hét ầm lên, cũng may cô vội bịt mồm bịt miệng mình lại.
Trước mặt cô đây không phải tổng tài của Thanh Thị - Thanh Tùng đấy sao? Anh ta thế mà đang nằm ngủ cạnh cô. Là cạnh cô đấy!!!
Cô nhéo mặt mình một cái, xác định mình không nằm mơ, lại giở chăn xem xét. May quá, quần áo đầy đủ, không có dấu hiệu bị đụng chạm.
Cô nhẹ thở phào một hơi nhưng sau đó mới phát hiện còn một chuyện kinh động hơn nữa.
Rõ ràng tối qua cô đã bỏ trốn, tại sao lúc này lại ở đây? Không lẽ chính cô đã đoán đúng, cô bị bắt lại rồi? Hơn nữa tại sao cô và anh lại ngủ cùng nhau trên một chiếc giường vậy? Cô lại đang nằm trong lòng anh?...
Một loạt câu hỏi chạy lòng vòng trong đầu, loạn hết cả lên. Ánh Hân sau một hồi cố trấn tĩnh bản thân thì rón rén bước xuống giường trốn đi, dù thế nào thì không thể để anh ta phát hiện ra cô được. Nếu không sự kiện tối qua sẽ được khơi gợi, cô cũng chẳng được yên thân.
Ai ngờ vừa vén chăn, chưa kịp đặt một chân xuống nền nhà thì Thanh Tùng đã ôm cô kéo lại, khiến cô ngã xuống giường, lại lần nữa nằm trong lòng anh.
"..."
Anh ta tỉnh rồi=_=!
Quay đầu lại. Ánh Hân trực tiếp đối mặt với đôi mắt sắc bén, lạnh lùng của người đàn ông kia, da gà da vịt cô nổi hết cả lên, cô thầm than mình xui xẻo hết biết mà.
"Đừng cử động, tôi muốn ngủ."
"..."
Anh muốn ngủ thì mặc kệ anh, liên quan quái gì đến tôi?
Ánh Hân nghĩ ngợi, thôi thì liều một phen để thương lượng với anh, còn hơn là im lặng chờ chết. Quyết định xong, cô thấp thỏm nói với hắn:
"Thanh Tổng này, tôi...ừm..thật ra tôi rất vô dụng, không làm được gì cả, chỉ khiến anh thấy phiền phức thôi. Hay anh thả tôi đi, món nợ ân tình này tôi sẽ bù đắp."
"Em định bù đắp thế nào?"
Điều này khó nói đây...
Ánh Hân nghĩ nát óc cả nửa ngày mới phát biểu ý kiến.
"Tôi...tôi sẽ làm việc trả tiền lại cho anh."
Ý cô nói là 100 ngàn đô anh bỏ ra để mua cô về. Nhưng nói xong lại thầm chửi mình ngu ngốc. Không phải 1 mà là 100 ngàn đó!!! Dù cả đời này làm việc cũng chưa chắc kiếm được từng ấy tiền trả nợ cho anh.
"Tôi không thiếu tiền."
Anh cất giọng lãnh đạm, lại nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô trước mặt, không hiểu sao rất muốn trêu đùa cô.
"Vậy tôi tình nguyện trở thành cấp dưới của anh, giúp anh trong công việc. Nhìn vậy chứ tôi cũng có bằng cấp tốt nghiệp hẳn hoi đấy!"
Cô tự hào khoe với anh. Rất tiếc chỉ nhận lại câu trả lời:
"Tôi không thiếu nhân viên."
"Thế anh có thích cái gì không? Tôi sẽ tặng cho anh, coi như là tấm lòng thành của tôi."
Làm ơn đi! Cô đã hết lời nói với anh rồi, nếu hắn còn không "duyệt" cho cô thì sự tự do của cô cũng xác định rồi.
Quả nhiên...
"Em nghĩ tôi cần?"
Huhu, chắc kiếp trước cô đã mắc nợ với nhà anh nên giờ mới bị trả thù đây mà.
"Vậy nói đi, anh muốn gì mới thả tôi đi?"
Sự tự do mới là quan trọng nhất, chỉ cần anh không đưa ra yêu cầu quá đáng thì đều có thể xem xét.
"Em vẫn chưa đề cập đến vị trí thiếu phu nhân của Thanh gia."
Hả? Ý anh là sao? Tư duy anh nhanh đến mức cô không theo kịp.
"Anh nói vậy là ý gì?"
"Ý theo mặt chữ. Chính là trở thành vợ tôi, mẹ của con tôi, con dâu của cha mẹ tôi."
Vợ? Mẹ? Con dâu???
Thanh Tùng bày ra biểu cảm đương nhiên phải thế tiếp tục nói:
"Tôi không cần tiền của em, quà cáp hay thứ gì khác. Thứ tôi cần là em."
Ánh Hân ngơ ngác nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh. Cô có thể ảo tưởng mà coi đây là lời tỏ tình không?
"Đó cũng là cách tôi trả sự tự do cho em. Trở thành vợ tôi, em có quyền quyết định tất cả, mọi thứ của tôi đều là của em, ngay cả tôi cũng là của em."
Thanh Tùng nghiêm mặt nhìn cô. Rõ ràng đây là lời thâm tình biết mấy nhưng khuôn mặt anh có khác nào ép buộc người khác phải đồng ý.
Ánh Hân vẫn cảm thấy rất mâu thuẫn:
"Tôi với anh chỉ mới gặp nhau, không thể tiến tới hôn nhân. Vả lại, kết hôn mà không có tình yêu, anh không cảm thấy bực tức hay sao?"
"Tại sao phải bực tức? Ai nói không có tình yêu, chẳng phải tôi đang có tình cảm với em đấy sao? Trong thời gian làm vợ tôi, tôi sẽ khiến em yêu tôi."
Lời tuyên bố này bá đạo đến mức não cô cũng đình công luôn rồi. Vị trí phu nhân của Thanh Tùng, khắp Sài Thành này người phụ nữ nào cũng muốn có, nhưng Ánh Hân vẫn còn bài xích với chuyện này.
"Em muốn tôi trả tự do cho em, vậy thì lấy thân mình báo đáp đi."
"..."
Lấy thân báo đáp? Thế có khác nào mất đi sự tự do đâu? Cái này còn khó hơn cả kiếm tiền hay làm thuê nữa đấy!
Thấy cô im lặng nhíu chặt mày, ra chiều phản đối thì anh lập tức không vui, rốt cuộc vẫn không xuống nước được nữa, chốt hạ một câu:
"Tôi cho em lựa chọn. Một là ngay lập tức đồng ý trở thành người phụ nữ của tôi. Còn không thì tôi sẽ theo đuổi em đến khi em chấp nhận tôi."
"..."
Quả như lời đồn. Phúc hắc, độc đoán, bá đạo!!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro