Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🐱

Hàn Ánh Hân là một bác sĩ thú y vô cùng yêu nghề và có kinh nghiệm phong phú. Tuy công việc này lương không cao nhưng khá giả, vả lại với cô lương bổng không quan trọng, mà là vì cô yêu thích những động vật nhỏ bé đáng yêu. Đó là sở thích lúc cô còn bé tí.

Như thường lệ cô cũng đi làm. Vì trời mưa cả đêm nên đường phố trơn trượt nhưng sạch sẽ, thoang thoảng cả mùi đất, bầu không khí trong lành. Ánh Hân mang tâm trạng vui vẻ đi làm.

Nhịp sống không vì sự thay đổi của thời tiết mà bị ảnh hưởng, mọi người đi đường hối hả, xe cộ qua lại cũng đông đúc,... Vì thế không ai phát hiện ra một chú mèo con đứng run lẩy bẩy đang cất từng bước từng bước qua đường.

Khi Ánh Hân chú ý đến thì đã trễ. Một chiếc Maybach lao nhanh trên đường đã vô tình tông vào chú mèo con tội nghiệp khiến nó văng đi khá xa. Nhưng người trên xe không hề phát giác ra gì, dường như rất vội nên cứ thế lái xe đi mất.

Ánh Hân kinh hoàng, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô vội vàng chạy đến chỗ chú mèo xem tình hình. Nó nhắm chặt mắt, toàn thân là máu, hơi thở yếu ớt đến nỗi nếu không để ý thì sẽ không nhận ra.

Cô xé rách áo, cột lại miệng vết thương của nó rồi vội vàng chạy như bay đến chỗ làm việc của mình.

"Ngoan! Em sẽ không sao đâu, đừng sợ!"

Mèo con dường như nghe thấy giọng nói ấy, cơ thể run rẩy dần dần bình ổn, cố chịu đựng nỗi đau như sợ khiến sẽ khiến cô lo lắng vậy...
.........
"A! Bác sĩ Hàn, sao đến sớm..."
Lời người phụ tá còn chưa dứt thì cô đã vội vàng ngắt ngang:

"Mau chuẩn bị phòng phẫu thuật gấp! Con mèo này đang nguy kịch!!!"

Mấy người trong phòng nghe vậy thì cũng nhanh chân đi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi tiến hành phẫu thuật cho mèo.

2 tiếng trôi qua...

Cũng may cô phát hiện kịp thời nên đã cứu sống được con mèo. Hiện giờ vết thương cũng đã xử lí đâu ra đấy nhưng cơ thể vẫn quá yếu vì thiếu thức ăn nên chưa thể tỉnh. Ánh Hân thực hiện các thao tác truyền dịch xong xuôi mới thở phào ngồi xuống ghế trong phòng cấp cứu.

"Bác sĩ Hàn, không sao rồi! Con mèo này may thật đấy, lại gặp đúng bác sĩ của chúng ta!!!"

"Tiểu Vi, cô cũng mệt rồi, về trước đi, để hộ tá khác thay ca đi!"

Tiểu Vi gật gật đầu, chào Ánh Hân rồi ra về. Hôm nay cũng không nhiều khách nên mọi người cũng lần lượt về. Chẳng mấy chốc trời đã tối, chỉ còn mình cô ngồi nhìn con mèo con.

Cô không biết giống mèo này, trông nó vô cùng kì lạ. Lông màu vàng nhạt lại pha chút đen ngay phần lưng. Chiếc đuôi thì đen hoàn toàn, chỉ có phần cuối cái đuôi thì đỏ rực. Lúc phát hiện chú mèo, cô lại nhìn thấy đôi mắt hơi hé mở của nó, là màu đỏ đặc biệt hiếm thấy.

Ánh Hân đưa tay vuốt ve, bộ lông sau khi được vệ sinh mềm mượt đến nỗi cô cười tít mắt.
"Tiểu Hắc này em đáng yêu thật đấy! Không biết ai là chủ của em, nếu như không tìm được thì chị rất muốn nuôi em."

Ngồi nhìn chú mèo một hồi, cô buồn ngủ rồi gục đầu nằm xuống trên giường của mèo con.

Nửa đêm...

Một luồng sáng xanh sáng lên trông thần bí. Không một tiếng động, con mèo vốn đang nằm trên giường lại bỗng chốc hoá thành một người đàn ông.

Mái tóc vàng nhạt, đôi mắt đỏ rực, khuôn mặt đẹp trai tuyệt mĩ như vẽ, cơ thể không một mảnh vải nên nhìn rõ được tỉ lệ cơ thể hoàn hảo. Cả người như toát ra một khí chất mạnh mẽ kiêu ngạo nhìn xuống vạn vật.

Anh ta ngồi duỗi một chân, co một chân rồi chống tay ôm lấy đầu khẽ nhíu mày. Cơn đau nhức khắp người khiến anh khó chịu. Kí ức vài ngày trước khiến anh tức giận vô cùng. Bản tính kiêu ngạo của anh cứ thế bị bọn người thấp hèn đó đạp xuống dưới chân, thậm chí còn bị đánh đập. Mẹ kiếp!!! Chỉ tại bị đói không có sức nên không biến lại dạng người thế này được. Nếu không anh đã cho lũ người đó biết tay.

Anh liếc mắt nhìn xung quanh. Lại nhận thấy ngay một người con gái đang nằm trên giường. Khuôn mặt xinh đẹp, lông mi dài khẽ run như cánh bướm, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở. Thoạt nhìn đáng yêu lại thuần khiết vô ngần.

Anh nhớ lại hình ảnh cùng lời nói của cô lúc ấy, không khỏi nhìn kĩ cô thêm một chút.

Anh dùng ngón trỏ chọt chọt má cô, lại đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô trông vô cùng hiếu kì. Mắt càng ngày càng sáng, bộ dáng vui vui vẻ vẻ.

Thấy cô nhíu mày dường như chuẩn bị mở mắt, anh hốt hoảng biến lại thành con mèo rồi chui tọt vào trong chăn nhắm mắt giả vờ ngủ.

Ánh Hân nhíu mày nhìn con mèo, thấy nó ngủ ngon rồi tiếp tục công cuộc còn dang dở.

Mèo con một mắt nhắm một mắt mở nhìn nhìn. Thấy cô gái kia đã ngủ mới từ từ đứng dậy. Bò bằng bốn chân lại trước mặt cô. Nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt đẹp tựa thiên sứ đó của cô.
Hành động tiếp theo không hề thông qua xử lí của não bộ.

Mèo con cuối xuống, dùng chiếc miệng nhỏ nhắn đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó lại ngượng ngượng ngùng ngùng chui xuống chăn lăn qua lộn lại rất ư là quái dị....

Sáng hôm sau, Ánh Hân thức giấc, việc đầu tiên là kiểm tra lại sức khoẻ của chú mèo con.

Cô hơi bất ngờ. Bị xe tông nặng vậy, lại trong tình trạng ốm yếu thiếu thức ăn nhưng chỉ trong một đêm lại hồi phục dường như là hoàn toàn. Chú mèo không những không nhút nhút nhát nhát mà ngược lại còn gan dạ ngồi xổm liên tục xà vào lòng cô làm nũng, bộ dạng đáng yêu muốn tan chảy.

Ánh Hân cười khì, ôm mèo con vào lòng:
"Này Tiểu Hắc, em có chủ không, trước đây em có đi theo ai không?"

Cô vẫn phải hỏi, dù sao việc lạc mất thú nuôi cũng không ít, cô cũng không nhẫn tâm đến mức để chủ của bé con lo lắng được.

Tiểu Hắc trong lòng cô lắc lắc đầu, đưa lưỡi nhẹ liếm vào vành môi cô.
"Không có? Vậy em về nhà chị nhé! Chị hứa sẽ không bạc đãi em đâu!!!"

Mèo con dụi dụi vào lòng cô, gật đầu như giã tỏi. Ánh Hân cảm thán. Đúng là giống mèo thông minh, hiểu hết những gì cô nói.

Từ ngày đó, Tiểu Hắc đã trở thành thành viên mới trong nhà. Một người một mèo cứ thế sống hoà thuận, Ánh Hân dù tò mò về loài mèo này nhưng lại chẳng thu thập được chút tin tức nào nên thôi cũng kệ. Dù sao có Tiểu Hắc moe thế này thì lòng cô lúc nào cũng phơi phới.

* moe : đáng yêu

Một ngày cuối tuần, mèo con chán nản ở nhà một mình, Ánh Hân đã đi tham dự buổi hội thảo của giáo sư Lý. Mèo ta nằm mọp xuống giường cô, hít lấy hít để mùi hương của cô, một dạng biến thái cùng cực.

Lại lần nữa, hình ảnh con người lại xuất hiện, cũng với dáng vẻ đó, không một mảnh vải che thân, cứ thế chạy loạn trong nhà cô thăm thú mọi thứ. Nơi nào cũng ngập tràn mùi hương của cô khiến anh vui sướng đến ngây ngất.

Lát sau, anh ngẩn người ngồi trên giường, bối rối không biết phải làm sao. Mình dù sao cũng là một tên đàn ông, thế này hình như cũng không hay lắm. Đúng là cô ấy không hề biết mình là con người, nhưng anh thì không thể nào tránh khỏi việc lo lắng nếu một ngày cô biết được sự thật. Không biết cô có nổi giận rồi túm cổ anh quăng ra ngoài không nhỉ?

Nhưng chỉ cần mình không biến ra cái hình dạng này thì cô ấy cũng không thể nào phát hiện ra được. Anh gật gù, sau đó ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi đung đưa chân.

"Chít!!!"

Một âm thanh nhỏ xíu vang lên trong không gian yên tĩnh lại trở nên rõ rệt, đặc biệt có thính giác nhạy bén, mèo ta vểnh tai lên nghe ngóng.

"Vèo!!!"

Thân ảnh nhỏ nhắn chạy vèo ngay trước mặt, ẩn nấp ngay ngắn trong kẹt cửa.

Bản năng loài mèo thức tỉnh, vẫn trong dáng người, hai mắt rực sáng, nụ cười quỷ dị, hai chân nhanh nhẹn đuổi theo con chuột.

Một người một chuột chạy vòng vòng trong nhà, chỉ chốc lát sau, từ một ngôi nhà ngăn nắp lại biến thành một bãi chiến trường hỗn độn đến nhức mắt.

"Cạch"

Ánh Hân về tới nhà, nhìn thấy cảnh trước mắt.

Cô nhìn anh...

Anh nhìn cô...

Chuột "chít chít" nhìn hai người...

Họ nhìn nhau...

"Aaaaaaa..."

Ánh Hân ném luôn chiếc giày vừa cởi vào mặt anh, hai tay ôm lấy khuôn mặt đỏ tới rỉ máu. Mở cửa định ra ngoài gọi người bắt tên biến thái này lại thì anh đã nhanh tay bịt miệng cô, tay kia thuận thế khoá trái cửa.

Anh biết lúc này nói thế nào cũng thấy khó tin nên chỉ thở dài. Đúng là thằng ngu, chỉ vì một cơn chuột mà khiến anh lâm vào tình thế khó xử. Khỉ thật!

Ánh Hân cắn mạnh vào tay anh để trốn thoát, bộ dáng sợ hãi của cô nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu.

"Xin lỗi vì đã khiến em khó xử, tôi..."

"Anh là ai? Tôi không biết anh là ai cả! Mau cút ra khỏi nhà tôi ngay!!!!"

"Tiểu Hắc là tôi, tôi chính là tiểu Hắc của em!"

Cô hơi ngẩn người, nhưng cuối cùng vẫn không tin, thế nào cũng giống như một tên điên khùng nói những lời nhảm nhí. Nếu là bất kì ai gặp tình huống này cũng nghĩ như cô thôi. Tự nhiên mới về nhà lại gặp ngay tên trần truồng, lại nói tiểu Hắc gì đó là hắn ta. Bệnh hoạn thật!!! Đẹp mà điên!!!!

"Vù"

Mèo ta xuất hiện. Nhận thấy con mèo kia, Ánh Hân ngạc nhiên trợn trừng mắt. Đóng phim sao? Cô mới vừa xuyên không đấy à? Hay đây là giấc mơ??? Cô tự tay nhéo má mình.
"Ui:< Đauuuu!!!!"

Không phải mơ...

"Tiểu Hắc...thế này là sao?"
Chú mèo nhảy lên, nằm gọn trên vai cô, khẽ liếm nhẹ vành tai như an ủi. Thật ngạc nhiên, giọng nói ấy lại thủ thỉ bên tai cô. Vừa trầm ấm, vừa khàn khàn, tuyệt nhiên là giọng nói hay nhất từ trước đến giờ mà Ánh Hân được nghe.

"Nghe anh nói Tiểu Hân! Có thể anh kì lạ, em có thể khó chấp nhận anh. Nhưng Hân Hân, anh sẽ theo đuổi em. Bởi vì, anh thích em!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro