Thất nhi phục đắc [2]
Tờ mờ sáng hôm sau, Hạ Chi Quang mở cửa bước vào nhà, sự mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt sau một đêm dài làm việc. Nhưng khi hắn nhìn thấy căn bếp vẫn bày biện đầy đủ những món ăn, điều gì đó chợt nhói lên trong lòng hắn, hắn chợt thấy bất an. Một chiếc bánh kem nhỏ nằm ở giữa bàn ăn, chiếc bánh có vị hắn yêu thích. Và... tờ đơn ly hôn nằm ngay cạnh.
Hạ Chi Quang đứng sững lại. Đôi mắt hắn mở to, trong lòng dâng lên một cơn hoảng loạn không thể kiểm soát.
"Chuyện gì...?" - Hắn vội vàng bước đến, tay run run nhặt tờ giấy lên. Dòng chữ ký của Hoàng Tuấn Tiệp hiện rõ ràng trước mắt hắn. Hắn ngước nhìn quanh căn nhà, gọi lớn: "Hoàng Tuấn Tiệp!?"
Không có tiếng trả lời. Không một âm thanh nào khác ngoài tiếng tim đập hỗn loạn của hắn. Hạ Chi Quang nhanh chóng lao lên phòng ngủ của Hoàng Tuấn Tiệp, nhưng khi mở cửa ra, hắn chỉ thấy sự trống rỗng. Tủ quần áo của anh trống trơn, không còn dấu vết nào của anh nữa.
“Không thể nào…” - Hạ Chi Quang lẩm bẩm, bước lùi lại vài bước, lòng hắn hoang mang đến tột độ. Hắn không tin rằng Hoàng Tuấn Tiệp đã thực sự rời đi, không thể tin rằng anh đã chọn cách rời bỏ hắn, từ bỏ mọi thứ mà họ đã cùng nhau trải qua.
Hắn cảm thấy giận dữ, nhưng đồng thời cũng có một cảm giác khó chịu sâu kín bên trong. Hạ Chi Quang không thể chấp nhận rằng Hoàng Tuấn Tiệp – người đã luôn ở bên hắn, luôn quan tâm và chăm sóc hắn suốt 5 năm qua – giờ đây đã rời đi.
“Anh ta thực sự đã bỏ đi rồi sao?”
Hạ Chi Quang thầm nghĩ, nỗi lo lắng càng trở nên rõ rệt hơn. Hắn không thể lý giải được cảm giác mất mát đang dâng trào trong lòng. Hoàng Tuấn Tiệp không còn ở đây nữa.
------------------
Hạ Chi Quang ngồi xuống bàn ăn, ánh mắt vô hồn dừng lại trên những món ăn đã nguội lạnh. Thức ăn vẫn còn đầy đủ, mọi thứ đều được chuẩn bị cẩn thận, tinh tế, như thể Hoàng Tuấn Tiệp đã đặt tất cả tâm tư của anh vào đây. Nhưng bây giờ, người đã đi rồi.
Hắn cúi đầu nhìn vào chiếc bánh sinh nhật. Lần này, không phải vị Hoàng Tuấn Tiệp thích mà là vị của hắn thích. Điều này làm hắn cảm thấy nặng nề hơn. Hoàng Tuấn Tiệp đã luôn nghĩ cho hắn, ngay cả trong những chi tiết nhỏ nhặt nhất.
“Anh ấy đi rồi…” Hạ Chi Quang tự nhủ, cố gắng nhắc nhở bản thân rằng đây là điều hắn luôn muốn. Hắn luôn oán giận cuộc hôn nhân này, muốn chấm dứt sự tồn tại của Hoàng Tuấn Tiệp bên cạnh mình. Giờ thì người kia đã thực sự rời đi… nhưng sao hắn lại không thấy vui?
Hạ Chi Quang cầm đũa lên, gắp từng miếng thức ăn đã nguội ngắt, nhai chậm rãi, nhưng mọi hương vị giờ đây đều trở nên nhạt nhẽo. Hắn cảm thấy trống rỗng, một cảm giác mất mát bóp nghẹt lồng ngực hắn.
Hắn không hiểu tại sao, nhưng lòng hắn xót xa, như thể một cái gì đó quan trọng trong cuộc đời hắn vừa mất đi. Hạ Chi Quang nhìn vào khoảng không trước mặt, rồi cúi xuống, tiếp tục ăn trong lặng lẽ.
-------------------
Một tháng đã trôi qua kể từ khi Hoàng Tuấn Tiệp rời đi, nhưng mọi thứ dường như vẫn giữ nguyên như cũ, chỉ có lòng Hạ Chi Quang là chẳng thể bình yên. Hắn vẫn tự lừa dối mình rằng hắn rất vui khi không còn phải nhìn thấy Hoàng Tuấn Tiệp, không còn phải chịu đựng sự hiện diện của anh. Nhưng khi bước vào căn nhà trống trải, sự thật ấy lại càng trở nên đau đớn hơn.
"Hoàng Tuấn Tiệp!" - Hắn gọi, như một thói quen không thể bỏ. Nhưng im lặng bao trùm khắp không gian. Hạ Chi Quang bấy giờ mới ngớ người, ừ... anh đã rời đi rồi mà... đầu óc hắn trở nên rối bời, sự hiện hữu của Hoàng Tuấn Tiệp trong từng ngóc ngách của căn nhà cứ làm tim hắn đau nhói.
Hạ Chi Quang bần thần nhìn tấm ảnh cưới của hai người vẫn treo ở trên tường, Hoàng Tuấn Tiệp trong ảnh cười xinh lắm, anh trong ảnh hạnh phúc lắm. Hạ Chi Quang hắn lúc trước chướng mắt bức ảnh cưới này lắm, rất ghét, tự nhủ rằng khi hết hợp đồng sẽ lập tức tháo xuống vứt đi, nhưng bây giờ hắn lại chẳng nỡ.
Hắn chậm rãi tiến lại gần, bàn tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt của Hoàng Tuấn Tiệp trong bức ảnh.
"Anh thật hạnh phúc..." - Hắn lẩm bẩm, giọng nói như bị kìm nén. Từng kỷ niệm xưa cũ ùa về, từng khoảnh khắc ngọt ngào mà hắn đã phớt lờ, giờ như một nhát dao cứa vào tim hắn, đến khi hắn nhận ra, nước mắt đã rơi đầy mặt rồi...
"Xin lỗi, Hoàng Tuấn Tiệp…" – Hạ Chi Quang nức nở, đôi tay vẫn giữ lấy bức ảnh.
"Tôi... đã sai rồi."
-------------------
Hoàng Tuấn Tiệp trở về rồi, anh cười tươi lắm, chạy đến ôm chầm lấy hắn, thì thầm rằng anh nhớ hắn rất nhiều, nói rằng anh yêu hắn nhiều lắm.
Hạ Chi Quang bất ngờ, nhưng rồi cũng ôm siết lấy Hoàng Tuấn Tiệp, hắn dịu dàng xoa lên bầu má phính của anh, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, hắn nói rằng hắn cũng yêu anh.
Hạ Chi Quang cảm thấy trái tim mình như đập loạn nhịp, hắn ôm chặt lấy Hoàng Tuấn Tiệp, dịu dàng xoa lên bầu má phính của người thấp hơn. Hắn đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, rồi thì thầm lên tiếng: “Quang Quang cũng yêu anh...”
Thế nhưng… chỉ trong chớp mắt, khoảnh khắc hạnh phúc ấy tan biến, và hắn choàng tỉnh dậy.
Căn biệt thự rộng lớn vẫn im lìm, không có một âm thanh nào. Hạ Chi Quang hoảng loạn nhìn quanh, lòng tràn đầy tuyệt vọng. Không có Hoàng Tuấn Tiệp, không có nụ cười, không có yêu thương.
Tất cả… chỉ là giấc mơ của hắn mà thôi...
Hắn gục đầu vào hai tay, nước mắt không ngừng rơi. “Tại sao… tại sao anh lại đi chứ..?”
Hạ Chi Quang thì thầm, như thể hy vọng có thể nghe thấy tiếng đáp lại từ anh. Nhưng không, chỉ có sự tĩnh lặng, tĩnh lặng đến đáng sợ.
Hạ Chi Quang tự giễu bản thân, là hắn ngu ngốc, Hoàng Tuấn Tiệp dịu dàng đến thế, yêu hắn nhiều đến thế, hắn lại không trân trọng, lại cứ nghĩ anh là vì tài sản mới kết hôn với hắn, đến khi anh rời đi rồi... hắn hối hận còn kịp sao?
---------------
Paris buổi chiều nhạt nắng, dòng người vẫn tấp nập qua lại trên cầu Pont Neuf, nhưng đối với Hoàng Tuấn Tiệp, tất cả dường như chỉ là những hình ảnh nhạt nhòa. Paris thơ mộng, có một Hoàng Tuấn Tiệp cứ mãi ngẩn ngơ, phố phường nơi Paris cũng chẳng thể khiến anh vui lên. Chàng trai ấy vẫn mãi nhớ nhung một bóng hình nơi Bắc Kinh nhộn nhịp, một bóng hình trong tim anh, một bóng hình anh từng mong mỏi hơn 10 năm, mong mỏi người ấy một lần cười với anh.
Anh nhìn xuống mặt sông lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, tay mân mê bức ảnh nhỏ đã cũ kĩ, bức ảnh Hạ Chi Quang ngày còn là nam sinh cấp ba.
“Quang Quang…”, anh thì thầm, giọng nói nhẹ như có như không. “Anh lại nhớ em rồi... nhưng mà... em đâu có nhớ anh, nhỉ? Em chỉ mong chúng ta sớm ly hôn thôi mà...”
Nước mắt bất giác tuôn rơi, lăn dài trên gò má của anh. Hoàng Tuấn Tiệp cười nhạt, tự giễu mình vì cứ mãi ôm lấy thứ tình cảm đơn phương vô vọng này.
Anh nhớ lại những năm tháng đã qua, từ lúc còn là cậu học sinh luôn đứng từ xa ngắm nhìn Hạ Chi Quang, đến những ngày cưới nhau và sống chung dưới một mái nhà, nhưng vẫn chỉ có một mình anh đơn phương. Dù vậy, trái tim anh vẫn không thể ngừng yêu hắn.
Hoàng Tuấn Tiệp nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Không khí Paris trong lành, nhưng chẳng đủ để xoa dịu nỗi nhớ nhung khắc khoải trong lòng anh. Những hình ảnh của Hạ Chi Quang cứ chập chờn trong tâm trí, làm anh day dứt không nguôi.
Hoàng Tuấn Tiệp cứ buồn bã, lòng nặng trĩu nhớ thương như thế. Anh chẳng biết rằng, nơi Bắc Kinh phồn hoa ấy, cũng có một người nhớ anh đến điên rồi...
-----------------
Bắc Kinh vẫn nhộn nhịp, dòng người tấp nập đổ về như mọi ngày, nhưng với Hạ Chi Quang, thành phố này giờ đây trở nên trống rỗng và lạnh lẽo. Hắn ngồi lặng trong phòng làm việc của mình, đèn bàn hắt một thứ ánh sáng vàng nhạt yếu ớt, chiếu rọi tờ lịch trên bàn đã hai tháng kể từ khi Hoàng Tuấn Tiệp rời đi.
Hắn nhíu mày nhìn con số trên lịch, hai tháng rồi mà dường như mọi thứ vẫn còn mới nguyên trong tâm trí. Hạ Chi Quang ngả người ra sau ghế, tay vô thức đưa lên che mắt. Hắn đã tự nhủ hàng trăm lần rằng bản thân phải cảm thấy nhẹ nhõm, rằng hắn đã mong ngày này từ rất lâu. Thế nhưng, từ khi Hoàng Tuấn Tiệp rời đi, hắn chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm một chút nào.
Mỗi tối về đến nhà, Hạ Chi Quang vẫn vô thức gọi tên anh, như một thói quen đã khắc sâu vào lòng. Nhưng rồi... chẳng bao giờ có tiếng đáp lại. Lúc ấy, hắn mới giật mình nhớ ra rằng, Hoàng Tuấn Tiệp đã đi rồi.
Hắn hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng sẽ sớm quen thôi nhưng cái cảm giác trống trải ấy vẫn không biến mất, nó cứ lớn dần lên từng ngày, đè nặng lên trái tim hắn.
Hạ Chi Quang đứng dậy, bước đến bên giường, ánh mắt chạm vào bức ảnh cưới của cả hai vẫn treo ở đó. Hạ Chi Quang từng nghĩ mình sẽ tháo nó xuống ngay khi hợp đồng kết thúc, nhưng giờ đây... hắn không còn nỡ. Bàn tay run rẩy của Hạ Chi Quang chạm nhẹ lên khuôn mặt Hoàng Tuấn Tiệp trong bức ảnh, nơi anh đang cười rạng rỡ, ánh mắt sáng long lanh tràn đầy ngây thơ và hạnh phúc.
Hạ Chi Quang bỗng cảm thấy tim mình nhói lên. Hắn đã từng chán ghét nụ cười ấy, cho rằng nó chỉ là giả tạo, là thứ anh dùng để che giấu tham vọng của mình. Nhưng giờ đây, khi nhìn lại, hắn nhận ra... có lẽ Hoàng Tuấn Tiệp đã thật sự có tình cảm với hắn.
Hạ Chi Quang khẽ nhắm mắt, cảm nhận dòng nước mắt nóng hổi chảy dài xuống má. Hắn hối hận rồi… thật sự hối hận rồi...
Hắn chợt nhớ về Hoàng Tuấn Tiệp: từng nụ cười ngọt ngào, đôi mắt sáng trong mỗi khi nhìn hắn, cả những lần anh lặng lẽ chuẩn bị cơm tối, dù biết rằng hắn sẽ chẳng bao giờ về đúng giờ. Hạ Chi Quang nắm chặt bàn tay, cảm giác như trái tim như bị ai bóp nghẹt.
----------------
Một buổi tối mưa rả rích, Hạ Chi Quang bước vào nhà với đôi chân nặng nề. Căn biệt thự rộng lớn yên tĩnh đến lạnh lẽo, hắn đã dần quen với sự trống trải này từ khi Hoàng Tuấn Tiệp rời đi, nhưng đêm nay, dường như hắn lại càng cảm thấy cô đơn trống trải hơn. Hắn không bật đèn, để mặc bóng tối bao trùm lấy mình, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn ở góc bếp.
Hạ Chi Quang không hiểu tại sao mình lại đi vào bếp. Hắn đã không nấu nướng gì từ khi Hoàng Tuấn Tiệp đi, mọi thứ ở đây vẫn y nguyên như ngày anh còn ở. Nhưng rồi… ánh mắt hắn vô tình dừng lại trên một cuốn sổ nhỏ màu vàng nhạt nằm ngay ngắn trên bàn. Hạ Chi Quang nhíu mày, cầm cuốn sổ lên, tò mò mở ra.
Bên trong, nét chữ quen thuộc của Hoàng Tuấn Tiệp trải dài trên từng trang giấy, chi chít công thức nấu ăn, những món mà hắn ưa thích.
Hạ Chi Quang lật giở từng trang, từng dòng ghi chép tỉ mỉ cẩn thận, cả những ghi chú nhỏ nhắn bên lề.
“Hạ Chi Quang không thích ăn cay, giảm lượng ớt đến tối thiểu.”
“Hôm nay làm thành công rồi, Hạ Chi Quang có vẻ thích món này.”
Mỗi dòng chữ đều thể hiện sự kiên trì, sự cố gắng không ngừng nghỉ của Hoàng Tuấn Tiệp để nấu cho hắn những món ăn mà hắn yêu thích.
Hạ Chi Quang đứng lặng người, cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong lồng ngực. Hắn từng nghĩ Hoàng Tuấn Tiệp chỉ kết hôn vì tiền, vì lợi ích. Nhưng giờ đây, nhìn vào cuốn sổ này, hắn mới hiểu anh đã yêu hắn nhiều đến nhường nào.
Mỗi ngày Hoàng Tuấn Tiệp đều nỗ lực để mang đến cho hắn niềm vui, nhưng hắn lại phớt lờ tất cả, chỉ vì cái sự ích kỷ, vì những hiểu lầm ngu ngốc của bản thân.
Hạ Chi Quang siết chặt cuốn sổ trong tay, nước mắt bất giác rơi xuống những trang giấy. Hắn đau lòng, không phải chỉ vì anh đã rời đi, mà còn vì sự tàn nhẫn của chính mình. Hắn từng làm tổn thương Hoàng Tuấn Tiệp, khiến anh phải chịu đựng sự lạnh lùng, vô tâm suốt ngần ấy năm.
Nhìn cuốn sổ trên tay, Hạ Chi Quang không thể phủ nhận cảm xúc nữa rồi. Hắn… đã yêu Hoàng Tuấn Tiệp rồi, cái cảm giác xót xa, đau đớn này chẳng thể là gì khác.
Hắn từng tự lừa dối bản thân rằng anh chỉ là gánh nặng, rằng hắn không cần anh. Nhưng giờ đây, khi Hoàng Tuấn Tiệp không còn ở bên, hắn mới nhận ra... anh là tất cả.
------------------
Thời gian cứ thế trôi qua, nhưng đối với Hạ Chi Quang, mỗi ngày trôi qua lại như một năm dài đằng đẵng. Hắn không còn thấy hứng thú với công việc, không còn muốn về nhà sau những buổi họp căng thẳng. Tâm trí hắn luôn quay cuồng với hình ảnh của Hoàng Tuấn Tiệp, chàng trai xinh đẹp với dáng người nhỏ nhắn mà hắn đã từng không trân trọng...
Một buổi tối, trong cơn say mèm, Hạ Chi Quang lôi cuốn sổ ra và ngồi tựa vào tường, mắt nhòe đi vì rượu và nước mắt. Hắn vừa cười vừa khóc, nỗi đau cứ như muốn bào mòn hắn. Hắn không còn là một Hạ Chi Quang lạnh lùng, kiêu ngạo mà mọi người vẫn thấy, mà giờ đây chỉ còn là một con người yếu đuối, cô đơn và đầy nỗi dằn vặt.
“Tuấn Tiệp à…”
Hắn nấc lên, giọng nói nghẹn lại, như thể từng từ đều mang theo nỗi đau. “Anh có biết em nhớ anh đến mức nào không? Em đã sai… đã sai rồi…”
Hắn tự trách bản thân, gục đầu vào đầu gối, nỗi buồn cuồn cuộn trong lồng ngực.
Hắn lại nhớ những bữa cơm, những lần Hoàng Tuấn Tiệp tự tay nấu ăn, nụ cười tươi tắn của anh khi nhìn hắn thưởng thức món ăn. Hắn nhớ cả cái cách mà Hoàng Tuấn Tiệp luôn cố gắng làm cho hắn cười, mặc cho sự lạnh lùng của hắn, anh vẫn kiên trì.
“Anh ngốc lắm, Tiểu Tiệp…tại sao lại yêu một kẻ như em?”
Hắn đã từng nghĩ rằng mình chỉ cần có sự nghiệp, chỉ cần không bị ràng buộc với bất kỳ ai. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào khoảng không trống trải trong căn nhà, Hạ Chi Quang mới hiểu rằng tất cả những thứ hắn có được không có ý nghĩa gì nếu không có Hoàng Tuấn Tiệp bên cạnh.
“Quay về đi, Tiểu Tiệp… đừng bỏ em lại một mình…”
Hắn thì thầm, nhưng câu nói chỉ vang lên trong bóng tối của căn biệt thự rộng lớn. Hắn biết rõ Hoàng Tuấn Tiệp không còn ở đây nữa, không còn cười với hắn, không còn nấu những món ăn ngon. Hạ Chi Quang đã làm anh thất vọng nhiều quá rồi, giờ hắn hối hận thì người ấy đã rời đi mất rồi…
“Em yêu anh…” Hạ Chi Quang lại khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống, hòa cùng những giọt rượu. Hắn ôm lấy chính mình, tự nhủ rằng hắn không xứng đáng với tình yêu của Hoàng Tuấn Tiệp, nhưng phải làm sao đây..? Hắn… thật lòng đã yêu anh rồi…
-------------------
Hạ Chi Quang ngồi trong chiếc xe sang trọng, nhìn dòng người tấp nập trên phố Paris, nhưng tâm trí hắn như đang ở một nơi nào khác. Hắn không có tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp của thành phố này, mà chỉ là những ký ức về Hoàng Tuấn Tiệp cứ quay cuồng trong đầu.
Hắn đã quyết định tự mình đi công tác, mặc dù trước đó đã định để thư ký xử lý. Hắn muốn làm gì đó, muốn thoát khỏi cảm giác trống rỗng này, nhưng không thể ngờ rằng định mệnh lại có sự sắp đặt riêng.
Khi bước xuống khỏi xe, Hạ Chi Quang hít thở không khí trong lành của Paris, nhưng từng làn gió lại chỉ khiến hắn nhớ đến Hoàng Tuấn Tiệp nhiều hơn. Mọi thứ ở đây đều khiến hắn nghĩ đến anh, cái cách mà anh từng mỉm cười khi họ đi dạo cùng nhau. Hắn cố gắng tự trấn an mình rằng mọi thứ đã kết thúc, rằng hắn phải nên quên anh đi, nhưng sâu thẳm trong trái tim, hắn biết mình không thể.
Hạ Chi Quang đi bộ một lúc, lòng dâng trào nỗi nhớ thương. Bất chợt, hắn bắt gặp một bóng hình quen thuộc giữa dòng người tấp nập.
Một giây thôi, nhưng tất cả như ngừng lại, đó... chính là Hoàng Tuấn Tiệp. Anh đứng đó, giữa ánh đèn vàng lung linh của Paris, với nụ cười nhạt nơi khóe môi, nhưng mắt lại đượm buồn. Tim Hạ Chi Quang đập thình thịch, trái tim như ngừng lại.
“Tiểu Tiệp…” Hắn thầm gọi, nhưng anh đã quay người định rời đi.
Hạ Chi Quang vội vàng bước lên, “Hoàng Tuấn Tiệp! Đợi đã!”
Hoàng Tuấn Tiệp thoáng ngỡ ngàng, anh thấy hắn rồi, người mà anh vẫn ngày đêm nhớ mong, hắn gọi tên anh, thế nhưng… Hoàng Tuấn Tiệp lại vội quay đi, anh không dám nhìn hắn lâu thêm, sợ rằng nếu làm vậy, những giọt nước mắt sẽ trào ra.
Anh đã khổ sở lắm mới có thể rời xa Hạ Chi Quang, từng ngày từng giờ nỗi nhớ cứ chất chồng. Anh không muốn lại vấp phải nỗi đau khi thấy hắn, cảm giác ấy như muối xát vào vết thương chưa lành của anh vậy.
“Hoàng Tuấn Tiệp!” Hắn gọi lớn hơn, hắn không thể chấp nhận rằng anh sẽ rời đi một lần nữa. Hắn muốn lao đến ôm lấy anh, muốn nói với anh rằng hắn nhớ anh đến mức nào, rằng hắn đã nhận ra tình cảm của mình và không thể sống thiếu anh.
Nhưng…Hoàng Tuấn Tiệp vội vã rời đi, và dù chỉ là vài bước chân, khoảng cách giữa họ lại như xa vạn dặm. Hạ Chi Quang cảm thấy trái tim mình như vỡ ra từng mảnh, mỗi bước đi của anh như cắt sâu vào tâm trí hắn.
“Tiểu Tiệp… đừng đi mà…” - Hắn thì thầm, nhưng chỉ có tiếng người nhộn nhịp xung quanh.
Nơi Paris hoa lệ, có hai kẻ ngốc vì chưa tận duyên mà vô tình gặp lại nhau, thế nhưng… lại chẳng đủ dũng khí mà đối diện với nhau…
Nơi Paris hoa lệ, có hai kẻ ngốc dù đã thấy nhau nhưng chẳng đủ dũng khí tiến đến. Một người ôm tình yêu đơn phương 10 năm, sợ rằng khi gặp sẽ lại yếu đuối mà khóc, một người lại chẳng đủ dũng khí, níu giữ bóng hình bản thân vẫn mòn mỏi nhớ mong ở lại.
-------------------
.
.
.
.
.
.
.
.
P/s: Liệu tui có bị bỏ vô thùng xốp nếu như tiếp tục ngược không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro