Ông Tiên đỡ đầu
Nguyên không quá đẹp trai. Nhưng trông cậu hay hay. Có lẽ một phần nhờ kiểu tóc hợp với gương mặt. Và vì cậu luôn biết mình hợp với kiểu trang phục nào và nên nhấn điểm gì cho bộ đồng phục trở nên đặc biệt mà không làm ngài giám thị nổi sùng. Cậu không quá thân thiện, nhưng cũng không quá xa cách. Dường như mọi thứ ở cậu đều vừa phải. Và điều khiến Nguyên trở nên nổi bật hơn nữa là chuyện hoa khôi của lớp có những hành động quan tâm đặc biệt nhưng cậu ta vẫn tỉnh như không.
Buổi tan học ngày hôm đó, Nguyên đã nói với Quỳnh rằng sẽ giúp cô nàng thoát khỏi vẻ ngoài luộm thuộm hiện tại. Lý do không có gì đặc biệt. Chỉ vì trông cô nàng như vậy Nguyên thấy.... ngứa mắt.
Thường thì Nguyên không thích dính vào rắc rối. Mà việc "tân trang" một cô nàng cũng chẳng giúp ích điều gì cho cuộc sống của cậu. Chỉ là không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy đôi mắt của Quỳnh cụp xuống, như muốn che giấu tất cả những cảm xúc và đôi bàn tay rụt lại trong ống tay áo dài, như muốn thu mình nhỏ lại, luôn làm những cảm xúc trong Nguyên trở nên khó chịu. Và nó thôi thúc cậu phải làm điều gì đó.
Trong lớp học vắng người, chỉ nắng vàng rực rỡ hắc vào ban công, Quỳnh ngồi yên trên ghế, còn Nguyên thì đứng liến thoắng. Tai Quỳnh ù hết cả đi.
- Tóc cậu phải đi cắt đi.
- Ngắn à? - giọng Quỳnh có chút lo sợ.
- Không. Tóc cậu dài, lại thẳng, cắt ngắn thì phí lắm. Chỉ là tỉa bớt phần đuôi tóc đã chẻ ngọn và khô thôi. Cắt ngắn đi một chút, ngang lưng là đẹp rồi. Thế này thì dài quá. Còn nữa, cậu nên dùng kẹp vén tóc lên? để lộ ra trán và gương mặt chứ. Cậu định đóng phim The Ring chắc? Còn cái áo candi-gan này, bỏ ở nhà ngay cho tớ. Nó đẹp, màu đẹp, nhưng quá rộng. Trông như cậu đang khoác cái bao bố trên người vậy.
Và đủ thứ phải nghe theo khác nữa. Nhưng Quỳnh không tài nào nhớ nổi.
Quỳnh đã thử làm như vậy ở nhà. Đã cắt tóc ngắn bớt và thử đứng trước gương vén tóc lên, kẹp lại bằng một chiếc kẹp nhỏ. Nhưng sáng đi học vẫn bỏ chúng ở nhà, vẫn khoác ngoài chiếc áo cadigan màu rêu. Thay đổi một điều đã quá qen thuộc dường như quá khó.
Nguyên tỏ ra không hài lòng chút nào. Cậu đến tận bàn và yêu cầu cô bạn đi theo mình. Không chờ lời đồng ý, cậu đã nắm cánh tay Quỳnh kéo đi. Nguyên lôi Quỳnh ra phía sau thư viện. Nơi đó có một loài cây cô bạn không biết tên, đang trổ những chùm hoa vàng rực như cái đèn lồng. Trảng cỏ lấm tấm những bông hoa dại màu vàng li ti như những dôdm nắng. Quỳnh ngạc nhiên, đứng ngẩn ra, vì không ngờ trong trường lại có một nơi đẹp như vậy. Nhưng Nguyên đã sẵn giọng.
- Tại sao cậu không nghe lời tớ vậy? Cái này, và cả cái này.
Nguyên chỉ vào mái tóc và cái áo cardigan.
Quỳnh cụp mắt xuống.
- Tớ không quen. Với lại làm như vậy để làm gì?
- Để làm gì? Cậu thích trở thành trò cười lắm à? Cậu thích để mọi người lấy cậu ra làm trò tiêu khiển à? Cậu có biết mọi người trong lớp biết thừa những thằng ngốc kia đến tìm Diễm Quỳnh nhưng vẫn gọi cậu ra chỉ để xem gương mặt thằng đó lúc thộn trông buồn cười như thế nào không?
Quỳnh im lặng một lúc rồi khó nhọc trả lời.
- Mình biết.
Nguyên ngạc nhiên vì câu trả lời. Rồi nét mặt cậu giãn ra và giọng nhẹ nhàng trở lại.
- Điều đó không làm cậu tổn thương sao?
Quỳnh không trả lời, gương mặt vẫn cúi gằm. Cô bạn không thích ai đó nhìn sâu vào những cảm xúc của mình. Tất nhiên chẳng ai ưa nổi việc trở thành tâm điểm trêu đùa, giễu cợt. Quỳnh cảm thấy tự ti khi tiếp xúc với người khác, nhưng lại ngại thay đổi bản thân. Thêm nữa, Quỳnh cảm thấy an toàn hơn ở trong thế giới của mình.
- Nghe này. Thay đổi mình tốt đẹp hơn không bao giờ là xấu cả.
Nguyên vừa nói, vừa lôi trong túi hai cái kẹp tóc nhỏ màu xanh da trời, có hình một quả dâu tây màu hồng. Cậu nhẹ nhàng vén mái tóc của cô bạn lên và kẹp lại. Quỳnh đứng im sững người cho đến khi cậu bạn làm xong, và mỉm cười.
- Đấy. Thế có phải tốt hơn không?
Đột ngột, cậu chuyển giọng.
- Không được tháo xuống đấy. Liệu hồn.
- Ở đâu cậu có mấy cái này vậy?
- Tớ biết là cậu sẽ không dễ dàng nghe lời.- Nguyên phẩy tay, nghe như có tiếng thở dài khe khẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro