Ngày mai chú ấy kết hôn rồi...
- Ngày mai chú ấy kết hôn rồi, ba biết không?
Người đàn ông vẫn cứ thâm trầm, chỉ có tôi biết trong một thoáng chốc tay ba đã khẽ run lên.
- Ba thật sự đã buông bỏ được chú ấy rồi sao? Nhìn thẳng vào mắt con mà nói này.
Ba quay lại nhìn tôi, khẽ gật đầu. Nhưng tôi thấy sâu trong đôi mắt màu nâu trầm đượm buồn ấy là tất cả sự chua xót trong gần hai mươi năm cuộc đời của ba, trốn kĩ trong đó là hình bóng của người con trai ba yêu mãi. Tôi biết ba đã chôn một mảnh tình cảm thật sâu nơi trái tim mình, khảm vào trong cốt tuỷ.
Hai người gặp nhau trong một lần ba ra Hà Nội làm tình nguyện viên y tế. Cái khoảnh khắc tay ba vô tình chạm vào tay người con trai Hà thành với nụ cười rạng rỡ ấy như có luồng điện chạy qua khiến tim ba hẫng đi một nhịp, khi đó ba biết rằng ba đã yêu.
Sau lần ấy, ba xin chuyển công tác ra Hà Nội và ở hẳn ngoài đó. Ba và chú thường xuyên đi dạo với nhau quanh hồ Tây, cùng nhau ăn kem ở đường Tràng Tiền và đủ thứ đặc sản khác. Cả thanh xuân tuổi trẻ ấy họ đã ở bên nhau và có với nhau quãng thời gian thật đẹp như thế.
Nhưng ba là con trai trưởng trong nhà, điều gì đến cũng phải đến, bà nội biết chuyện, bà bắt ba phải về Sài Gòn lấy vợ. Ngày ba đi, trời trắng xoá màu mưa, cả ba và chú đều khóc, họ khóc cho thứ tình cảm mà khi ấy mọi người khinh miệt, họ khóc cho người mà họ mãi chẳng thể cạnh bên.
Và ba lấy mẹ, ngay từ khi bắt đầu quen nhau, ba đã không giấu giếm mẹ điều gì cả. Mẹ thương ba, thương cho cả mối tình dang dở ấy, mẹ chấp nhận đến với ba để ba có thể làm tròn chữ "hiếu". Ba không yêu mẹ, tôi biết, nhưng ba tôn trọng mẹ và luôn chăm lo săn sóc cho mẹ từng chút một. Ba nói đó là điều ba phải làm để đền bù cho những thiệt thòi mẹ phải chịu, ba không thể cho mẹ một người chồng tốt nhưng ba có thể cho mẹ một người "bạn đời".
Có hôm, tôi vô tình thấy ở ngăn sâu nhất trong hộc tủ của ba là tấm hình đã ố vàng của chú với dòng chữ ngay ngắn: "Tạm biệt em, người con trai thanh xuân của cuộc đời anh". Bên cạnh tấm hình là cuốn nhật ký đã sờn gáy, nhật ký ba viết cho chú.
" Ngày... tháng...năm...
Hà Nội ơi, anh nhớ em. Em dạo này có ổn không, em có nhớ anh nhiều như anh nhớ em không? "
" Ngày... tháng... năm...
Sài Gòn hôm nay trở gió em ạ, và lòng anh bỗng thấy lạnh đi khi nghĩ về em. Trái tim này của anh cứ lạ lắm, nó cứ quặn đau, day dứt mãi khiến anh chẳng thể chịu nổi. Em biết không, giống như có ai đó đang cầm một con dao cùn rồi cứa đi cứa lại vào tim anh vậy. Đau lắm... "
" Ngày... tháng... năm...
Hôm nay anh kết hôn rồi, thật tiếc khi người đứng cùng anh nghe Cha xứ đọc lời thề lại không phải là em. Ngàn vạn lần anh xin lỗi em nhé, dấu yêu của anh. "
"Ngày... tháng... năm...
Cô ấy tốt lắm em ạ, cô ấy còn sinh cho anh một đứa con gái thật đáng yêu. Anh thấy có lỗi với cô ấy nhiều khi anh chẳng thể cho cô ấy một gia đình trọn vẹn. "
Ba viết nhiều lắm, tất cả tâm tư của ba đều gửi trọn vào cuốn sổ nhỏ ấy. Có những trang chữ bị nhoè đi khiến tôi chẳng thể đọc được và tôi biết rằng ba đã khóc thật nhiều khi ngồi viết chúng.
Có lẽ chú cũng rất yêu ba tôi, chú luôn chờ ba trong suốt những năm tháng đằng đẵng. Trước ngày chú kết hôn một tuần, có một số lạ gọi đến vào điện thoại tôi, khi biết là chú, tôi thoáng sững sờ. Chú nói chú không dám gọi cho ba, chú hỏi cuộc sống của chúng tôi giờ ra sao, chú hỏi bệnh đau dạ dày của ba có hay bị tái phát không. Cuối cùng chú nói thật nhẹ nhàng nhưng tôi biết giọng chú đã nghẹn đi:
- Bé con à, hồi còn trẻ chú cũng thích ba con lắm. Nhưng chú đã để cho anh ấy đi tìm mẹ con thì bây giờ mới có một đứa trẻ đáng yêu như con đấy.
- Chú có biết không, những lúc ba con cảm thấy bất lực nhất với cuộc sống, ông ấy thường nhốt mình trong phòng sách, lấy những tấm hình của chú ra xem rồi ngồi khóc thật lâu. Những lúc ông ấy say khướt, người ông ấy gọi tên không phải là mẹ con mà là chú.
- Chú xin lỗi.
- Không, chú chẳng có lỗi gì cả. Lỗi là do phận duyên ngang trái, lỗi là do định kiến quá khắt khe, lỗi là do miệng lưỡi thế gian quá đáng sợ. Đời này bỏ lỡ nhau rồi, mong cho kiếp sau sẽ nắm tay nhau đi đến cuối cùng ba nhỏ của con nhé!
Chú khóc, tiếng khóc của chú vang lên từ đầu dây bên kia đầy thống khổ. Chú bảo chú đau lắm, lồng ngực của chú như bị ai bóp nghẹn đến vỡ nát, trái tim chú cũng như đang rỉ máu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro