Đoạn Kết Trong Cơn Mưa
Diêm An và Từ Chấn Hiên gặp nhau lần đầu vào một ngày mưa phùn lạnh lẽo. Diêm An, một họa sĩ cô độc mang tâm hồn tổn thương, đang ngồi lặng lẽ trên ghế đá trong công viên, vẽ nên bức tranh hoàng hôn mờ ảo. Chấn Hiên, tổng giám đốc lạnh lùng của một tập đoàn lớn, tình cờ đi ngang qua. Anh bị cuốn hút bởi nét buồn thăm thẳm trong ánh mắt Diêm An.
"Anh vẽ rất đẹp."
"Còn anh... có vẻ rất cô đơn."
Câu nói ấy, như một mũi dao khẽ chạm vào góc khuất trong lòng cả hai. Họ cứ thế mà bước vào đời nhau, tưởng chừng là ánh sáng xua tan bóng tối.
Từ ngày bên Chấn Hiên, Diêm An như tìm thấy một mảnh ghép còn thiếu. Nhưng tình yêu của họ không chỉ ngọt ngào, mà còn đầy rẫy những thử thách. Gia đình Từ Chấn Hiên phản đối kịch liệt mối quan hệ này, buộc anh phải lựa chọn giữa sự nghiệp và Diêm An.
Một ngày, sau một cuộc cãi vã lớn, Chấn Hiên tức giận buông lời cay nghiệt:
"Anh chỉ là một kẻ sống bám, một bức tranh vô nghĩa trong cuộc đời tôi!"
Diêm An đau đớn, nhưng không nói một lời. Cậu lặng lẽ rời đi, để lại tất cả kỷ niệm sau lưng.
Chấn Hiên nhận ra mình đã sai khi không thể ngừng nghĩ về Diêm An. Nhưng khi anh tìm đến nơi ở của cậu, chỉ còn những bức tranh dang dở. Một người bạn thân của Diêm An nói rằng cậu đã rời thành phố, mang theo trái tim vụn vỡ.
Thời gian trôi qua, Chấn Hiên lao vào công việc để quên đi mọi thứ. Nhưng mỗi đêm, anh đều mơ thấy Diêm An đứng dưới cơn mưa, ánh mắt đầy u buồn nhìn về phía anh.
Ba năm sau, trong một buổi triển lãm tranh lớn, Chấn Hiên tình cờ nhìn thấy một bức tranh mang tên Hồi Ức Trong Mưa. Đó là hình ảnh hai người đàn ông đứng dưới trời mưa, nhưng một người quay lưng bước đi.
Chấn Hiên nhận ra nét vẽ quen thuộc. Anh điên cuồng tìm kiếm và cuối cùng gặp lại Diêm An, nhưng cậu giờ đây tiều tụy, đôi mắt không còn ánh sáng.
"Tại sao em không nói với anh?"
"Có gì để nói đâu... mắt tôi không còn nhìn thấy gì từ hai năm trước."
Diêm An bị chẩn đoán mắc bệnh về mắt sau khi rời đi. Dù vậy, cậu vẫn tiếp tục vẽ, dùng những ký ức còn sót lại để tạo ra những bức tranh cuối cùng.
Dưới cơn mưa như trút nước, Chấn Hiên quỳ xuống trước Diêm An, cầu xin một cơ hội để bù đắp. Nhưng Diêm An chỉ cười nhạt:
"Từ Chấn Hiên, anh đã là bức tranh đẹp nhất trong đời tôi. Nhưng giờ, tôi không cần nữa."
Diêm An bước đi, để lại Chấn Hiên một mình dưới cơn mưa. Anh nhận ra, có những lỗi lầm không bao giờ có thể sửa chữa.
Và rồi, Diêm An không bao giờ trở lại nữa.
Còn Chấn Hiên, anh dành phần đời còn lại để sống trong hối tiếc, mãi mãi không thoát khỏi bóng hình của người từng yêu anh bằng cả trái tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro