Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#1

     Trong bóng tối dày đặc của đêm, ánh nến leo lét nhảy múa trên những bức tường gỗ, như một nhân chứng im lặng cho những gì đang diễn ra. Ánh sáng ấy, lúc mạnh mẽ, lúc yếu ớt, soi rọi hai thân thể hòa quyện như thể chúng sinh ra để thuộc về nhau. Không gian lặng như tờ, chỉ có tiếng thở khẽ hòa cùng nhịp đập trái tim, tựa bản giao hưởng bí mật dành riêng cho đêm này. Hai con người, giữa cơn cuồng nhiệt, không còn ranh giới, không còn lễ nghi hay danh phận ngăn cản. Tay họ tìm đến nhau, như dòng suối dịu dàng chạm đến nơi mạch nguồn sâu kín. Đôi mắt đối diện nhau trong ánh nến nhòa nhạt, không cần lời nói, bởi tất cả đã được trao đi qua từng cử chỉ. Da thịt chạm vào nhau, không phải là sự vồ vập, mà là một sự ve vuốt, trân trọng. Hơi thở họ quấn lấy nhau, nóng ấm như sương mai vừa chạm ánh bình minh. Họ quên đi thực tại, chỉ còn lại đêm nay, chỉ còn lại cảm giác của từng đụng chạm khẽ khàng, như những cánh hoa đào nhẹ rơi trên vai. Tiếng gió bên ngoài khẽ thì thầm qua khe cửa, như đang ghen tị với sự gần gũi ấy. Căn phòng nhỏ trở thành thế giới riêng, nơi thời gian ngừng lại, nơi mọi quy tắc và luật lệ trở nên xa xôi. Dưới ánh nến bập bùng, họ tìm thấy trong nhau sự bình yên mà cả đời chưa từng được nếm trải. Khi đêm qua đi, và ánh sáng đầu tiên của buổi sáng len lỏi qua khung cửa, hai thân thể vẫn ôm lấy nhau, yên lặng. Họ không nói gì, nhưng ánh mắt đã thay lời hứa hẹn. Họ biết, dù ngày mai có ra sao, dù thế gian có đối xử thế nào, đêm nay mãi mãi thuộc về họ, một kỷ niệm đẹp như áng thơ trong cuộc đời.

Khi ánh sáng nhợt nhạt của bình minh len lỏi qua khe cửa, xua đi bóng tối cuối cùng của màn đêm, không gian trong phòng vẫn đọng lại hơi ấm của tình yêu. Cánh tay của một người khẽ siết lấy vòng eo của người kia, như muốn níu giữ từng giây phút gần gũi trước khi thực tại có thể chia cắt họ. Chiếc chăn mỏng phủ lên hai thân thể, che giấu những dấu vết đêm qua mà chỉ họ mới hiểu. Người bên cạnh khẽ cựa mình, đôi mắt vẫn mơ màng nhìn về phía gương mặt kia. Ánh nhìn ấy không chứa đựng sự xấu hổ hay ngượng ngùng, mà chỉ là sự dịu dàng và ngập tràn yêu thương. Ngón tay thon dài vươn lên, nhẹ nhàng vén đi vài sợi tóc rối trên trán đối phương, như một thói quen khó bỏ.Ngoài kia, chim sớm bắt đầu cất tiếng hót, báo hiệu một ngày mới đang đến gần. Nhưng trong căn phòng nhỏ này, mọi thứ dường như vẫn dừng lại ở khoảnh khắc của đêm qua. Hai người họ chẳng cần vội vã. Họ chỉ lặng lẽ nhìn nhau, trao cho nhau những nụ cười nhẹ nhàng, như để nói rằng sự hiện diện của người kia là tất cả những gì họ cần. Bên ngoài cánh cửa, thế giới phong kiến vẫn nghiệt ngã với những định kiến, những bổn phận và trách nhiệm. Nhưng ở nơi đây, giữa bốn bức tường, họ không còn là những người con của gia tộc, không còn bị ràng buộc bởi lễ nghi, mà chỉ đơn giản là hai con người yêu nhau, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được sống thật với trái tim mình.
"Chàng sẽ không hối hận chứ?" – giọng nói khẽ vang lên, như một làn gió thoảng qua, nhưng mang theo nỗi băn khoăn mà người kia không giấu được.
Người còn lại mỉm cười, ánh mắt đầy kiên định.

"Dù phải đánh đổi tất cả, ta cũng không bao giờ hối hận. Đêm qua, hay bất kỳ khoảnh khắc nào bên chàng, đều đáng giá hơn tất cả quyền lực hay danh vọng trên đời."

Họ không cần thêm lời nói nào nữa. Ánh nắng ngoài kia có thể đốt cháy mọi thứ, nhưng không thể xuyên qua bức màn vô hình mà tình yêu họ đã tạo nên. Bất chấp tất cả, họ biết rằng đêm qua không chỉ là một lần giao hòa thân xác, mà còn là sự gắn kết của hai tâm hồn, vĩnh viễn không thể chia lìa.

...
...
...

Thật tuyệt vọng làm sao, hắn chợt bửng tỉnh từ giấc mộng huyền hảo, kí ức giữa hắn và người hắn yêu như đang xâu xé tinh thần của hắn. Tỉnh mộng, hắn bị hiện thực vả vào mặt một cú chát rõ to. Hắn, chính hắn ngày đó đã không thể bảo vệ người hắn yêu, tận mắt chứng kiến người mình yêu ngã xuống, nhìn rõ cơ thể người ấy đầy rẫy vết thương, gương mặt hay cười, giọng nói lảnh lót khiến hắn rơi vào tình yêu giờ chẳng còn gì ngoài sự im lặng đến đáng sợ.
Cảnh tượng ấy khắc sâu vào tâm trí hắn như một cơn ác mộng không thể xóa nhòa. Dưới ánh nắng gay gắt, những tiếng quát tháo vang vọng khắp sân lớn, lạnh lẽo hơn bất kỳ cơn gió nào. Đám người hung bạo xông vào, kéo người chàng yêu thương ra khỏi căn phòng nhỏ nơi cả hai vừa chia sẻ những khoảnh khắc hạnh phúc.

“Thả ta ra! Đừng động vào cậu ta!”

Hắn gào lên, đôi tay bị giữ chặt, không cách nào thoát ra để bảo vệ người mình yêu. Ánh mắt hắn hoảng loạn, tuyệt vọng khi nhìn những bàn tay thô bạo xé toạc chiếc áo mỏng của người ấy, kéo lê trên nền đất như thể người đó chẳng còn là một con người.
Người hắn yêu bằng cả sinh mệnh—mảnh khảnh, yếu đuối—bị trói chặt giữa sân, ánh mắt đau đớn hướng về phía hắn. Không có một lời oán trách, chỉ có sự cam chịu và tình yêu vẫn ngời sáng trong đôi mắt đó. Chính ánh mắt ấy khiến trái tim hắn như bị xé toạc, máu nóng trong người sôi trào nhưng bất lực.Những kẻ hành hình chẳng hề nương tay. Roi da vung lên, xé toạc không khí trước khi đáp xuống tấm lưng gầy guộc. Tiếng roi chát chúa vang lên hòa lẫn với những tiếng thét đau đớn. Mỗi cú đánh, mỗi tiếng thét, đều như một lưỡi dao cứa sâu vào tâm can hắn.

“Dừng lại! Van các người, dừng lại!”

Hắn gào lên, giọng nói vỡ vụn. Hắn cố vùng vẫy, nhưng đôi tay bị xiềng chặt, đôi chân bị ghì xuống nền đất lạnh. Nỗi bất lực dày xéo hắn, còn đám người kia vẫn tiếp tục, chẳng mảy may để tâm đến những giọt nước mắt hay lời van xin của cả hai.

Từng đòn roi như muốn nghiền nát không chỉ thân thể, mà cả linh hồn của người bị trừng phạt. Máu bắt đầu rỉ ra từ những vết thương, chảy dài trên nền đất. Người yêu của hắn gục xuống, đôi vai run rẩy, nhưng vẫn cắn chặt răng không kêu thêm một tiếng nào, như thể không muốn hắn phải chịu thêm đau đớn nào nữa. Ánh mặt trời chói chang nhưng không xua tan được bầu không khí nặng nề của sự tàn bạo. Những người chứng kiến chỉ đứng nhìn, không ai dám lên tiếng can ngăn, chỉ có những tiếng xì xào khe khẽ, những ánh mắt tránh né. Với họ, đây là một sự "trừng phạt cần thiết," là cách duy nhất để bảo vệ danh dự và gia phong. Khi người ấy ngã khuỵu, hoàn toàn mất ý thức, đám người kia vẫn chưa dừng lại. Hắn tuyệt vọng hét lên, giọng hắn khản đặc, nhưng mọi thứ chỉ rơi vào hư không. Trong khoảnh khắc đó, hắn chỉ có thể bất lực nhìn mảnh đời quý giá nhất của mình bị tước đoạt từng chút một, ngay trước mắt mà không thể làm gì.

Rồi cơn ác mộng cũng tạm ngưng, nhưng không phải vì lòng trắc ẩn của những kẻ hành hình, mà bởi cơ thể ấy đã không còn sức để gồng lên chống chịu. Những sợi dây thừng được tháo ra, nhưng chỉ để người ấy rơi xuống đất, như một bông hoa bị giẫm nát. Cả sân im lặng, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp đứt quãng của hắn, và bầu không khí đặc quánh của nỗi đau không gì diễn tả được. Hắn điên rồi, cứ mãi ôm lấy thi thể người chết mà lẩm bẩm gì đó.

Trăng treo lơ lửng trên bầu trời, tỏa ánh sáng lạnh lẽo xuống mảnh đất hoang vu nơi một nấm mộ cô độc vừa được đắp. Không một bông hoa, không một nhành cỏ xanh, chỉ có đất đá khô cằn và tấm bia khắc tên người quá cố. Trước ngôi mộ ấy, hắn quỳ gục xuống, cơ thể hắn bết đầy bùn đất, đôi tay run rẩy bám chặt lấy tấm bia như sợ nếu buông ra, người dưới đó sẽ mãi mãi biến mất. Hắn cười khan, một tiếng cười méo mó, pha lẫn nước mắt và máu.

"Ngươi nói yêu ta… nhưng giờ ngươi bỏ ta ở lại… ngươi bảo ta phải sống thế nào đây, khi không còn ngươi bên cạnh?"

Hắn cúi đầu sát đất, bàn tay lần mò chạm vào nấm mộ, tựa như đang tìm kiếm hơi ấm đã tắt lịm. Đôi mắt hắn đỏ hoe, không còn giọt nước mắt nào để rơi, chỉ còn lại ánh nhìn hoang dại như kẻ đã mất cả lý trí.

“Người ta nói tình yêu là tội lỗi, nhưng nếu vậy thì cớ sao ta nguyện chết ngàn lần cũng chẳng muốn buông bỏ được ngươi?”

Hắn thì thầm, giọng nói lạc đi trong gió.

"Nếu đó là tội lỗi, thì ta nguyện chịu trừng phạt cả đời… Nhưng sao ông trời không cho ta cơ hội để gánh thay?"

Gió đêm gào rú qua những hàng cây trơ trụi, như tiếng khóc than của cả đất trời. Mái tóc hắn rối tung, dính đầy đất bụi, nhưng hắn chẳng còn để tâm. Trái tim hắn đã bị xé nát khi tận mắt chứng kiến cơ thể người mình yêu nằm bất động, lạnh lẽo, đầy những vết bầm tím. Hắn nhớ từng đòn roi giáng xuống, từng tiếng hét đau đớn, từng ánh mắt cầu cứu yếu ớt... Tất cả vẫn ám ảnh hắn, như những móng vuốt vô hình cào xé tâm hồn hắn mỗi giây mỗi phút.

“Ta đáng lẽ phải cứu… đáng lẽ phải ở bên ngươi…tại sao?...ta”

Hắn lặp đi lặp lại như một kẻ mất trí. Những ngón tay hắn cào cấu lên mặt đất, như muốn đào xuyên qua nấm mộ để kéo người ấy quay lại. Nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Ánh trăng soi rõ gương mặt hốc hác của hắn, nơi nỗi đau và sự điên loạn hòa quyện. Hắn cười khẩy, giọng cười đầy sự khinh miệt với chính bản thân mình.

Hắn đứng bật dậy, đôi mắt tràn ngập quyết tâm lạnh lẽo. Hắn rút từ trong áo ra một con dao nhỏ, lưỡi dao lóe lên dưới ánh trăng.

“Nếu thế gian này không thể để chúng ta bên nhau khi còn sống, thì để ta tìm ngươi dưới cõi âm. Hãy đợi ta, nhé?”

Giọng hắn khẽ nhưng đầy ám ảnh, như lời thì thầm cuối cùng trước khi bước qua ranh giới sinh tử.

Gió đêm gào rú mạnh hơn, cuốn tung những chiếc lá khô, như muốn ngăn cản hắn. Nhưng Hắn đã không còn nghe thấy gì, không còn cảm nhận được gì. Trong đôi mắt hắn, chỉ còn lại hình bóng người mà hắn yêu đến điên cuồng. Tiếng cười của hắn vang lên lần cuối trong màn đêm tĩnh mịch, trước khi tất cả chìm vào một sự im lặng đến đáng sợ. Chỉ còn lại ánh trăng nhạt nhòa chiếu xuống, chứng kiến một câu chuyện tình yêu kết thúc trong bi kịch. Trên mặt đất lạnh lẽo, hai linh hồn giờ đây đã mãi mãi không thể chia lìa, như một lời thách thức với thế gian tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #đoản