Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi ức 4

Mọi người biết không tôi cứ ngỡ anh và tôi đã hết duyên từ 5 năm trước rồi. Nào ngờ rằng một lần nữa tôi lại gặp anh. Giờ đây tôi và anh trở thành 2 người xa lạ với 2 thân phận khác nhau. Bên cạch anh còn xuất hiện thêm một cô gái xinh đẹp, thật nực cười là cô gái đó lại giống hệt với tôi ở cái tuổi 18. Cô ấy hồn nhiên, luôn cười vô cùng rạng rỡ khi được người nào đó khen ngợi, luôn chỉ chú ý duy nhất một mình anh và luôn vì lời nói của anh mà đắn đo mất mấy ngày. Cô ấy làm tôi không cách nào tự tin đứng trước mặt mọi người tỏ ra tôi rằng tôi ổn cả. Còn người đàn ông tôi dùng 5 năm để quên ấy, bỗng dưng lại trở thành người đàn ông ôn nhu đến lạ. Chính anh lại là người mở lời trước, anh hỏi thăm tôi có khoẻ không? Có còn hay thức đêm nhiều như trước kia không? Làm sao đây khi thói quen bao năm nay của tôi vẫn vậy, chỉ khác là không còn coi anh làm trung tâm thôi. Tôi chỉ mỉm cười nói vẫn ổn.

Dường như anh và tôi chưa hết duyên thì phải? Vào một ngày đẹp trời cô gái bé nhỏ của anh đến tìm tôi, cô ta còn chẳng thèm giới thiệu đã mắng tôi té tát là người trơ trẽn đã chia tay anh rất lâu rồi mà giờ lại làm trò nối lại tình xưa. Thật nực cười cho màn đánh ghen này, người "trơ trẽn" như tôi, còn chưa biết tôi làm cách nào tôi nối lại tình xưa với anh.

- Chẳng phải đã qua 5 năm sao chị còn mặt dày đeo bám ấy như vậy? Còn cả cái đồng hồ này nữa, đã hỏng rồi sao không vứt đi.

Vừa nói cô ta vừa ném cái đồng hồ lên trên mặt bàn. Cái đồng hồ đó là món quà đầu tiên anh tặng tôi lúc chúng tôi mới quen nhau. Nó cũng đã bên tôi được 11 năm rồi, dù nó đã bị hỏng vào cái ngày hôm ấy nhưng tôi vẫn chẳng thể nào vứt nó đi được. Sau ngày gặp lại anh bỗng dưng nó lại biến mất, tôi liền nghĩ rằng cái đồng hồ đó vốn dĩ nên biến mất từ 5 năm trước rồi. Đâu ngờ được người nhặt được lại là anh.

- Đúng là đã chấm dứt được 5 năm rồi, vậy tại sao bây giờ cô lại đến hỏi tôi về thứ này?

Bây giờ nhìn lại tự dưng tôi thấy cái đồng hồ này thật cũ kĩ, mặt đồng hồ cũng đã sước chằng chịt hết rồi đến nỗi tôi không còn có thể thấy được những con số bên trong đó nữa. Nhưng tại sao tôi vẫn giữ nó nhỉ? Luôn để nó cùng những thứ linh tinh bên trong túi xách, chẳng bao giờ chạm đến nhưng vẫn cứ để nó ở đấy như một thói quen.

Tôi không nhìn cô gái ấy, tôi không muốn cái dáng vẻ đó của cô ta, cái dáng vẻ 5 năm trước mà tôi từng có. Nó làm cơn sóng thần trong tôi lại nổi lên, tôi tự hỏi rằng nếu 5 năm trước tôi một lần nào đó đi dằn mặt tiểu tam thì ra sao nhỉ? Chẳng biết trong đầu tôi lúc đó đang nghĩ gì mà kéo cô gái đó ngồi xuống đối diện với tôi.

Hình như cô ta rất ngạc nhiên với hành động của tôi, nhưng cái cái miệng đó vẫn có thể mắng người được.

- Không phải chính cô người đưa nó cho anh ấy sao? Giờ còn giả bộ không phải của mình. Mặt dày vô sỉ cũng chừa cho... Aaaa! Cô điên à?

Nghe cô ta nói tâm trạng của tôi liền vô cùng kích động và tôi đã hất cốc nước mà tôi đang cầm vào người cô ta. Cái cảm xúc mạnh mẽ này sau 5 năm hình như cuối cùng cũng trở lại với tôi rồi. Mọi người đều nhìn về phía chúng tôi, cảnh tượng này thật giống một cuộc đánh ghen rồi, một người ướt, một người khô. Cô gái đó tức giận định vùng dậy nhưng bị tôi gìm lại. Nhìn cô ấy tôi liền nói ra mấy lời mà chính tôi cũng bất ngờ.

- Này cô gái nhỏ, những gì em nhận được của ngày hôm nay đều do chị... dùng chính thanh xuân của chị để dạy người đàn ông của em đó. Vậy nên đừng làm loạn nữa...

Câu nói của tôi bị một người chặn lại, đó là anh. Trông anh thở gấp như vậy chắc là rất mệt để tìm tới đây, tôi thấy cả giọt mồ hôi từ gò má anh rơi xuống sàn. Chắc anh lo cho người trước mặt tôi thì phải vì thói quen này của anh chỉ dành cho người anh yêu thôi.

Một vệt sáng vừa loé lên kéo theo tiếng sấm vang trời, cô gái nhỏ trước mặt tôi liền nhào vào lòng anh thút thít. Tiếng mưa bắt đầu ập đến, Lộp bộp... lộp bộp vang vọng xung quanh tôi. Tôi lại một lần nữa mỉm cười cúi chào anh như cô gái 11 năm trước.

- Anh vẫn thật giống khi xưa.

Tôi chẳng biết biết lúc này nụ cười của tôi ra sao nữa, có phải rất ác độc không mà sao cô gái nhỏ kia lại co rúm lại vậy? Còn anh nữa đôi mắt mà tôi chưa bao giờ thấy được tâm tư lại nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thấy anh đang định nói điều gì đó nhưng tôi đã chặn lại.

- Cô gái nhỏ à người đàn ông này, chị đã không còn quay lại được đâu. Vậy nên cứ tận hưởng tình yêu của anh ấy. Anh ấy đã từ lâu đã không để chị... trong tim rồi.

Vừa nói tôi vừa nhìn thẳng vào mắt anh. Rồi mỉm cười cúi chào anh và cô gái bé nhỏ ấy. Lúc đi ngang qua anh tôi đã khẽ nói

" Hãy chăm sóc có ấy thật tốt "

Không biết anh có nghe thấy không trong lòng vừa muốn anh nghe được lại vừa muốn anh không nghe thấy gì cả. Đùng! Tiếng sấm chết tiệt đó đánh ù tai tôi rồi, còn đánh vào tim tôi nữa làm nó lại đau rồi. Còn mắt tôi vì nước mưa mà cay xè rồi.

Ha! Hoá ra đến bây giờ tôi vẫn không thể quên được cái cảm giác đó, cảm giác đau đến tột cùng ấy. Tôi ngã quỵ xuống mặt đất đôi tay không ngừng gìm chặt lấy bên ngực trái. Tôi đã khóc rất lớn khóc rất thê thảm khóc cho 5 năm kìm nén, tôi mặc kệ côm mưa có giúp tôi giấu đi những giọt nước mắt này không, có giúp tôi ngăn tiếng nấc nghẹn không. Cuối cùng tôi đã có câu trả lời cho những câu hỏi của tôi bấy lâu nay rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro