Hồi ức 3
Ngày tôi xa anh cũng là 1 ngày mưa rất to, hôm ấy tôi và anh cãi nhau rất gay gắt. Chẳng ai chịu nhường ai, đều nghĩ mình đúng trong một câu chuyện nhạt nhẽo.
- Em đã 23 tuổi rồi, đâu còn 18, 19 tuổi mà cứ hễ có chút chuyện lại vô cớ nổi cáu với anh!
- Anh nói em nổi giận vô cớ? Anh nói em trẻ con, không biết suy nghĩ? Vậy thì những lúc anh bị sếp mắng, tại sao người chịu đựng sự tức giận của anh lại là em? Tại sao lúc em an ủi anh, anh lại gạt em ra như chúng ta không hề quen biết? Và tại sao anh lại cùng cô gái ấy nói chuyện rất lâu trong khi em....cố gắng tìm anh trong vô vọng?
Những câu hỏi của tôi, anh chẳng bao giờ đưa cho tôi một đáp án nguyên vẹn. Bây giờ cũng vậy, gạt đi những câu hỏi của tôi.
- Em là đang kể công với anh sao? Hay là em muốn anh xin lỗi? Được rồi, đền là lỗi của anh được chưa! Em vừa lòng chưa.
Những câu nói vô tâm của anh lúc trước, cũng chưa bao giờ làm tôi đau như bây giờ. Những giọt nước mắt tôi cố kìm nén lại không nghe lời mà tuôn rơi. Cổ họng tôi lúc đó rất đắng, rất đau như thể dây thanh quản bị đứt vậy. Không thể nào thốt lên nổi 1 lời nào.
Nhìn xem người trước mắt tôi là ai vậy? Anh đã thay đổi quá nhiều, trở thành người đàn ông tôi chẳng hề quen biết.
- Anh thay đổi rồi.
- Con người rồi cũng sẽ thay đổi, đâu thể cứ mãi là 1 đứa con trai lúc nào cũng vì em mãi.
Đúng vậy phải không, mọi thứ rồi sẽ thay đổi? Ai mà chống lại được điều đó chứ. Thành phố chật hẹp này, biết anh trở thành người đàn ông tham vọng, một người vô tâm nhất mà tôi biết. Những cám dỗ ngoài kia đã nuốt chửng người con trai tôi yêu mất rồi. Anh giờ đây, đứng trước tôi là một người đàn ông xa lạ mang hình dáng của người tôi yêu. Khuôn mặt tức giận của anh bây giờ vẫn giống như lúc trước, cái lần anh chạy khắp thành phố này tìm tôi. Nhưng trong đôi mắt đó không còn hình bóng của tôi nữa rồi.
- Chúng ta dừng lại ở đây được không?
- Ý em là sao?
- Chúng ta chia tay đi!
Lời nói nói ra sao nhẹ nhàng đến vậy nhưng lòng tôi lại đau biết chừng nào. Nghe câu nói của tôi mọi hành động của anh đều ngừng lại, rồi đột nhiên kéo tôi đến trước mặt anh. Anh nhìn tôi rất lâu như đang muốn tôi xác nhận cho anh biết, lời tôi nói là thật lòng. Tôi biết trong đầu anh đang nghĩ gì, vì đơn giản một đứa như tôi từ cấp 3 đến giờ luôn lấy anh làm tâm điểm của cuộc sống. Làm sao có thể nói ra được lời chia tay, mà nếu nói ra người đó chắc chắn là anh chứ không phải tôi.
Tiếng sấm ngoài kia như âm thanh kết thúc cuộc tình của chúng tôi vậy. Trong màn mưa trắng xoá tôi thấy bóng hình anh vội vã rời đi. Người tôi yêu đã đi thật rồi, bỏ mặc tôi trong căn nhà chật hẹp đầy ắp hình ảnh xưa cũ. Lạ thay tôi lại không khóc mà cũng chẳng thể nào khóc được. Tôi cứ vậy lặng lẽ ngồi bên cửa sổ thẫn thờ nhìn ra màn mưa trắng xoá ngoài kia.
Đêm hôm ấy tôi thức trắng, sắp xếp lại đồ đạc của tôi. Mọi người biết không lúc đó tôi nhận ra những thứ thuộc về riêng tôi trong căn nhà này thật ít ỏi. Và bộ quần áo những đồ dùng cá nhân và hầu như những thứ còn lại đều mang hồi ức có anh trong đó. Những thứ anh mua cho tôi, tôi đều trân quý mà gìn giữ hết thảy để giờ tôi lại chật vật để vứt hết đi. Cánh cửa của căn nhà này lần đầu tiên là tôi mở, bây giờ đóng lại tim tôi liền nhói lên rất đau. Những thứ mang mang hồi ức của hai đứa tôi đều để lại nơi này, để lại tất cả mọi thứ cho anh.
Sau khi đưa chìa khoá nhà cho người bạn của anh, tôi vẫn như ngày thường gửi tin nhắn cho anh nhưng giờ chỉ còn chữ " Tạm biệt" tôi còn có thể viết.
Sau khi đưa chìa khoá nhà cho người bạn của anh, tôi vẫn như ngày thường gửi tin nhắn cho anh nhưng giờ chỉ còn chữ " Tạm biệt" tôi còn có thể viết.
5 năm trôi qua tôi chật vật trong mớ hỗn độn tôi tự tạo nên. Đến con người hiền lành như Tiểu Hạ cũng mắng tôi là ngu ngốc. Cô ấy từ đó mà ghét bỏ cái tên Triệu Mục Sơn cũng chỉ vì tôi. Cũng đúng thôi vì cô ấy là bạn tôi, người ở bên tôi hơn 15 năm cơ mà. Cô ấy nhìn thấy tôi hạnh phúc bên anh, cô ấy cũng thấy tôi khổ sở chật vật thoát khỏi hình bóng anh. Cô ấy là người duy nhất đánh tôi, khi tôi khóc cả tuần đến nỗi mắt trở nên vô cùng đau rát, người còn sốt rất cao vì ngâm nước lạnh quá lâu. Tôi nhớ khi đó tôi vô cùng tiêu cực, cắt đứt mọi liên lạc với mọi người. Một mình ngồi ăn thật nhiều những thứ tôi ghét rồi lại nôn ra hết thảy. Cuối cùng chính Tiểu Hạ đã đánh cho con ngốc như tôi tỉnh ra.
Sau lần đó, tôi thay đổi trở thành một con người u sầu của hiện giờ. Cắm đầu, cắm cổ làm việc quên mạng. Cái chức trưởng phòng kế hoạch này của tôi không biết đánh đổi với bao nhiêu lầm nhập viện, ai cũng nói tôi là ma nữ không tim. Cũng đúng thôi tim tôi giờ đây cũng chẳng còn nguyên vẹn gì cho cam.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro