Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hồi ức 2

Ngày thứ 2 kể từ ngày tôi bị đánh, anh đến thăm tôi. Tôi nhớ lần đó trời đổ mưa rất lớn quần áo của anh xộc xệch, đôi giày thể thao anh đi cũng ướt sũng, đến đầu tóc cũng rối xù. Nhưng anh vẫn mỉm cười với tôi, nụ cười ấy đã khiến tôi say đắm suốt 7 năm thanh xuân. Đến giờ tôi vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ đó, chàng trai 17 tuổi ngập tràn sức sống đứng trước giường bệnh của tôi vò nhẹ mái tóc rối, mỉm cười thật hiền với tôi. Ngày hôm ấy anh nói rất nhiều, những câu chuyện vu vơ về những kẻ ngốc nghếch. Nhưng lúc đó tôi cứ ngỡ là truyện cười mà cười hoài không dứt. Đến sau này tôi mới nhận ra, hoá ra lần đó là lần tôi cười nhiều nhất kể từ ngày tôi biết anh. Những câu truyện ấy tuy nhạt nhẽo nhưng vì anh tôi lại ngờ nghệch mỉm cười. Mưa tạnh từ lúc nào tôi chẳng hay biết chỉ cho đến khi tôi buột miệng nói câu " Em thích anh". Giữ trong lòng câu nói tuy đơn giản nhưng cũng thật nặng nề ấy lâu đến như vậy, cuối cùng cũng bật ra thành tiếng. Nhưng lại muốn tiếng mưa ngoài kia, che đậy hộ tôi câu nói ấy. Mà nào ngờ mưa tạnh từ bao giờ, lúc đó tôi nghe thấy rất rõ tiếng tim tôi " bang bang" đập loạn, tôi nghe thấy cả tiếng thở nhè nhẹ của anh. Anh quay lại nhìn tôi rất lâu, chờ đợi câu trả lời của anh như một cực hình vậy. Thà anh cứ từ chối rồi để tôi đau một chút rồi thôi. Nhưng cuối cùng anh lại cười với tôi và nói.

" Anh cũng vậy, anh thích em ".

Tôi như người hụt hơi vì câu nói của anh mà trở nên chấn động. Hoá ra thích một người vừa hay người đó cũng có ý với mình là như vậy. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh còn anh thì lại cười hiền xoa đầu tôi.

Tôi cứ ngỡ như đang nằm mơ vậy, cứ thế nhìn anh chăm chút cho tôi. Cho đến khi anh về rồi mới dám lấy tay véo má mình, xác định xem có phải mơ hay không. Rồi lại cười hề hề như con ngốc vậy.

Từ hôm đó ngày nào anh cũng đến dạy tôi học, kể chuyện cho tôi nghe, cho đến khi tôi ra viện. Cứ ngỡ tình yêu bình dị như vậy sẽ chẳng vì sóng gió ngoài kia mà bị vùi dập. Nào sóng gió lại từ chính tình yêu ấy mà bùng phát dữ dội.

Lúc trước khi anh lên đại học, chúng tôi cũng vẫn như vậy. Mỗi ngày đều trao cho nhau những lời nhắn yêu thương. Thi thoảng lại không cầm được lòng mà trở về thăm tôi, chỉ vì câu nói "Em nhớ anh". Thật ngốc nghếch phải không? Tôi lúc đó cũng ngốc nghếch mà chạy lên thành phố tìm anh, cũng chỉ vì 1 tin nhắn " Anh hình như bị ốm rồi ". Cuối cùng lại còn làm anh ốm nặng hơn, khi phải chạy khắp nơi tìm tôi. Khi đó khuôn mặt đỏ ửng vì sốt, lấm tấm những giọt mồ hôi, làm tôi không thể nào khóc thành tiếng được.

- Sao em ngốc vậy hả? Dám chạy lên thành phố.

Lần đó anh rất giận, chẳng thèm nói với tôi thêm 1 lời nào cả. Cả buổi chỉ thút thít mà lẳng lặng nấu cháo cho anh. Đến khi tôi không nhịn được nữa mà khóc thành tiếng, anh mới hết giận.

Ban đầu cứ nghĩ sẽ không kéo dài hết cấp 3 đâu. Ra trường rồi ai cũng có lựa chọn mới mà. Đến cả tôi cũng nghĩ rằng khi anh tốt nghiệp rồi sẽ chia tay với tôi. Nhưng cuối cùng lại chẳng ngờ được tình yêu của chúng tôi vẫn kéo dài lâu đến vậy. Tôi thi vào trường đại học cùng thành phố với anh. Từ lúc đó mỗi ngày sau khi anh kết thúc công việc làm thêm, liền ngồi gần 1 tiếng đồng hồ trên xe buýt mà đến thăm tôi. Dù chỉ có thể gặp tôi chưa đầy 1 tiếng, đôi khi chỉ là nhìn thấy tôi rồi về. Tôi cũng đã từng hỏi anh tại sao lại làm như vậy, anh chỉ cười và nói chỉ muốn ngủ ngon hơn 1 chút.

Nhưng đôi khi tình yêu không chỉ có màu hồng như tôi vẫn nghĩ. Anh và tôi dần trở nên khác lạ trong mắt đối phương, và rồi đến một ngày hoàn toàn trở thành người xa lạ. Anh và tôi bắt đầu thường xuyên cãi nhau, nếu hỏi tôi bắt đầu từ khi nào, thì tôi cũng chẳng biết trả lời làm sao. Anh thường xuyên vì những chuyện trong công việc mà vô cớ quát tôi. Đôi khi tôi im lặng để anh ổn định lại tinh thần, đôi khi tôi cũng chẳng có đầu óc mà cãi nhau với anh. Cuối cùng người xin lỗi vẫn là tôi. Còn tôi không biết từ bao giờ trở nên đa sầu đa cảm hơn. Luôn vì những hành động của anh mà buồn cả một ngày. Đôi khi nhìn thấy anh cười với 1 người con gái khác, liền cảm thấy không an toàn mà vờ giận dỗi làm nũng với anh. Con gái mà khi yêu ai chẳng vậy, luôn sợ hãi rằng 1 ngày nào đó người kia sẽ thay lòng. Nhưng anh lại chẳng biết mà nói tôi quá trẻ con.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro