Hồi ức 1
Thời tiết hôm nay thật quái dị lúc thì âm u, lúc thì hửng nắng nhưng đột nhiên lại đổ mưa lớn.
⁃ Ni Ni cuối tuần chúng ta tham gia buổi gặp gỡ tập thể đi.
Lại là chuyện này nữa mỗi lần ăn trưa là cái con người đáng ghét này lại nói chỉ có chuyện gặp mặt rồi hẹn hò là tôi ghét chết được. Nhưng tôi không thể nào phản kháng lại được những cuộc mai mối của cô gái đáng ghét ấy được. Chỉ có thể gật đầu trong tuyệt vọng mà thôi.
- Được đều nghe cậu hết.
Cô nàng vừa nghe thấy tôi đồng ý liền phấn khích suýt hét lên may là tôi bịt kịp cái miệng thối kia.
⁃ Này nha, chị đây làm vậy cũng chỉ vì nghĩ cho con nhỏ ngốc nhà mi thôi, rũ bỏ quá khứ để đón tình yêu mới thôi chứ!
Tiểu Hạ liền vùng vằng khi trông thấy khuôn mặt tôi. Tôi đang tự hỏi khuôn mặt tôi lúc này trông thế nào, nó trông tệ hại lắm sao? Tệ đến mức những người xung quanh tôi đều sốt ruột tìm cho tôi 1 người để thương sao? Cũng đúng 5 năm rồi tôi chẳng còn có thể yêu ai nữa từ khi mối tình đầu tiên của tôi kết thúc. 5 năm trôi qua tôi bỗng dưng trở thành bà cô 28 cứng ngắt từ lúc nào không hay, đứa em gái kém tôi 4 tuổi lúc nào cũng càm ràm rằng " Bà chị hay cười của tôi đâu rồi trả lại cho tôi đi, nhìn mặt chị như bà mẹ già ấy ghê chết được" .
Mỗi lần con bé nói vậy tôi lại tự hỏi lúc trước trông tôi ra sao khi cười nhỉ ? Và còn nữa nụ cười của tôi đi đâu mất rồi ? Rồi tôi chợt nhận ra nụ cười của tôi theo anh mà rời đi mất rồi.
Trong giờ làm việc của buổi chiều hôm ấy tôi không thể tập trung vào bất cứ thứ gì cả, chỉ biết thừng người trên ghế qua lớp kính dày của toàn cao ốc nhìn ra bầu trời âm u ngoài kia. Trong đầu tôi lúc ấy liền hiện ra 1 câu hỏi?
" Tại sao đột nhiên tôi lại trở nên thế này?"
Chắc tại vì anh - mối tình đầu của tôi.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh là trong một buổi chiều tôi đến hiệu sách để mua mấy cuốn truyện. Khi đó anh cũng đến cùng lúc với tôi, gác chiếc xe đạp thể thao vào tường rồi nhanh chóng bước vài hiệu sách. Anh lướt qua tôi như một cơn gió vậy nhưng lưu lại bên tôi là mùi bạc hà thơm mát. Hình như lúc đó tim tôi liền lỡ mất 1 nhịp thì phải, rồi khi tôi bước vào hiệu sách tôi bỗng cảm thấy mình thật kém cỏi. Anh đứng trước tủ sách về luận ngữ, những cuốn sách bằng tiếng anh khó hiểu mà lúc đó tôi không bao giờ động vào. Nhìn lại kệ sách đối diện anh đang đứng tôi bắt đầu lúng túng vì đó để nhưng truyện tranh và ngôn tình mà tôi yêu thích. Nhưng hình như anh không để ý đến tôi lắm, khi chọn xong sách liền 1 lần nữa thảm nhiên lướt qua tôi. Chắc anh không biết lúc đó anh chính thức bước vào mộng ước của cô gái 16 tuổi. 1 tuần sau tôi bị Tiểu Hạ kéo đi xe bóng rổ của các anh khoá trên và 1 lần nữa tôi thấy anh, trái tim thiếu nữ của tôi liền mạnh mẽ đập liên hồi. Thơ thẩn ngồi ngắm nhìn anh mà không biết trái bóng rổ bay về phía tôi từ lúc nào. Tôi giật mình nhận ra mình quá tập trung vào anh mà quên đi mọi thứ xung quanh mất rồi. Tôi lúc đó hoàn toàn có thể né được trái bóng đó, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà cứ ngồi như trời trồng ở đó. Đến lúc trái bóng đó đập vào đầu tôi lại một lần nữa như một con ngốc mà ngất đi. Khi tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trong phòng y tế của trường, anh ngồi bên cạch đọc sách, là cuốn anh mua ở thư viện hôm đó. Tự nhiên tôi thấy trong lòng vui đến lạ cứ nằm vậy mà nhìn anh.
⁃ Em tỉnh rồi à? Còn đau đầu không? Xin lỗi em lúc nãy anh vô ý ném trúng.
Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh gần đến thế và là lần đầu tiên trong 16 năm của tôi, tôi tìm nhìn thấy 1 thiên thần. Ánh nắng từ cửa sổ rọi vào trong căn phòng y tế bé tí teo ôm lấy thân hình gầy gầy của anh. Vì anh ngồi ngược nắng nên nhìn anh toả sáng như một vị thiên sứ lạc đến trần gian này vậy vô cùng toả sáng, vô cùng mơ hồ. Lúc ấy tự nhiên tôi lại muốn cảm ơn quả bóng rổ bay vào đầu tôi rất nhiều.
- Em ổn hơn rồi cảm ơn anh là em không để ý đến trái bóng đó thôi, anh đừng bận tâm. _ Khi tôi nói ra câu nói đơn giản đó không biết đã dốc ra bao nhiêu dũng khí nữa, tim cũng như lời nói vừa phát ra mà trở nên vô cùng loạn. Nhưng khi tôi thấy nụ cười ấy tôi hình như cảm thấy mình đang mơ chăng?
- Nếu đỡ hơn rồi thì tốt anh phải về lớp đây. _ Anh ấy đi rồi mà tim tôi vẫn còn đập liên hồi. Các bạn có thế không khi đứng trước người mình thích? A! Bây giờ tôi mới để ý phòng y tế hôm nay đẹp đến lạ. Có phải khi thầm thương ai đó sẽ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều mang màu sắc tình yêu không? " Hì" Chắc tôi điên mất rồi.
Mọi người biết không chính từ cái lần đó tôi có nhiều cơ hội để gặp anh hơn, nói chuyện nhiều với anh hơn. Biết hơn về con người anh, biết rằng anh sợ chuột, biết anh thích màu xanh, biết anh cũng như mình đều thích nghe nhạc jazz. Càng ngày tôi lại càng thích anh hơn, thích từng cử chỉ ân cần của anh thích những lần anh xoa đầu tôi đến khi đầu tóc rối bời, thích cả khi anh trêu chọc tôi phát điên lên mới chịu ngừng. Bọn bạn tôi lúc nào thấy anh cũng đều ngả ngớn hùa nhau chọc tôi. Tôi thì không thể nào ngăn được cả ai bảo chúng nó biết tôi thích anh cơ chứ. Mà không chỉ bọn nó biết mà ai cũng biết điều này cả. Bởi vì tôi luôn bị những chị lớp trên chặn đường hù doạ, có lần tôi còn bị đánh đến ngất xỉu phải nghỉ học mất 1 tuần trời. Có phải mọi người hỏi anh ấy đâu đúng không? Anh ấy không xuất hiện đâu, đâu phải cái gì cũng đậm màu ngôn tình đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro