Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tả Hàng - Đặng Giai Hâm

Cái này á , là tui viết cho 1 độc giả hồi chap trước hóng á nghen , tặng cô 6e4yuiu8s8privaterel nha trình viết truyện tệ nên còn dở , cô thông cảm cho con ad nha . Vô truyện
Tại 1 cánh đồng hoa đẹp xinh có 2 thiếu niên đang chơi đùa cùng nhau , 1 người 19 tuổi không ai khác là anh - Tả Hàng , 1 cậu nhóc có khuôn mặt khả ái , ngữ điệu dễ thương , vừa chạm ngưỡng 17 tuổi đó là bé con Đặng Giai Hâm , chơi cùng nhau mệt lả thì ngồi cùng nhau , anh nói với cậu
Anh : Bảo bối , anh ...
Cậu : Anh thế nào ạ ?
Anh : Anh sắp phải đi du học
Cậu : Thế thật sao ?
Mặt cậu buồn hiu , anh ngồi ôm cậu vào lòng ôn nhu
Anh : Chờ anh nha , học đại học xong anh sẽ về nhé ?
Cậu : Em ...
Bé con rưng rưng sắp khóc rồi , anh thấy vậy liền hết lời dỗ
Anh : Ngoan , không khóc , em mà khóc là anh giận đấy
Cậu : Em không khóc nữa , bao giờ anh mới về với em đây Tiểu Hàng ?
Anh : 2 năm thôi , được chứ ?
Cậu : Em sẽ chờ
Anh đeo cho cậu 1 cái chuỗi ngọc trai coi như là kỉ niệm cậu phải giữ nó đến khi anh gặp lại cậu. Rồi ngày mà cậu buồn nhất nó cũng đã tới là 2 tuần sau đó , anh chính thức lên máy bay sang Pháp. Ở sân bay hôm đó
Anh : Anh đi rồi sẽ về , ở lại phải biết giữ gìn sức khỏe , ăn nhiều nha , không được khóc đó
Cậu : Em biết rồi , anh cũng phải vậy nhé !
2 người ôm nhau chần chừ tiếc nuối rồi anh cũng đi khuất tầm nhìn của cậu. Cậu cứ ở đây chờ mãi theo tháng năm. Cứ ngày nào cũng vậy , đi học rồi về nhà , ăn , rồi cứ nghĩ đến anh mà khóc trong vô thức. Cậu nhớ anh lắm , nhớ thật nhớ ngày nào cũng cứ trông mong đến mòn mỏi . Tua nhanh 2 năm tại 1 bờ hồ có hoa anh đào rơi hồng phấn rất đẹp , nước hồ lại sạch và trong vắt , trên bờ hồ , cậu thiếu niên năm nào vẫn ngồi trên cái ghế nhỏ ở đó , rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ rất chăm chú , ánh mắt buồn buồn cứ nhìn xa xăm rồi nhìn những cánh hoa anh đào ấy , đẹp quá nhỉ ?
Cậu : Đẹp thật , làm em lại nhớ tới anh rồi , ánh mắt đó ,khuôn mặt đó, hành động đó , cái ngày đó , làm sao em quên được tất cả những thứ đó đây hả người em yêu ? Anh bây giờ thế nào rồi , còn nhớ em không ? Em ở đây chờ anh 2 năm rồi đó , sao anh vẫn chưa xuất hiện , em nhớ anh lắm !
Cậu cứ ngồi thẫn thờ , tâm hồn trôi theo từng dòng suy nghĩ ấy đến lúc mệt thì về nhà rồi cũng nghĩ đến anh rồi đột nhiên khóc như thế. Từ lúc anh đi , cậu trở nên nội tâm hơn , ít cười ít nói , mọi người trong lớp học cùng cậu đều không thể hiểu tại sao cậu như vậy. Gần 2 tháng sau , cậu đang ngồi trong lớp thì GVCN từ ngoài cửa đi vào nói
GV : Chào các em , hôm nay chúng ta có 2 HS mới , mời các em vào
Khi 2 người đó đi vào thì cậu hoảng hồn , lí do là gì mọi người biết không ? Người con trai đó chính là người cậu thương nhớ bao lâu nay , còn người con gái đứng cạnh đang nắm tay anh ấy. Trái tim cậu bây giờ như bị xé nát ra từng mảnh , lòng cậu bây giờ thắt lại , đau như có dao cứa vào khiến nó rỉ máu ra. 2 người trên kia giới thiệu
Anh : Mình Tả Hàng , mong chiếu cố
Cô : Mình Châu Anh Nhi , giúp đỡ nhiều ạ
GV : 2 em ngồi cùng nhau ở dãy kia nhé vì lớp hết chỗ rồi
2 người : Thưa cô em về chỗ
Anh vừa đi ngang cậu đã khẽ gọi tên anh làm anh nghe xong thì quay lại hỏi
Cậu : Tả ... Hàng .... Còn nhớ em ... Chứ ? * cậu nhìn 2 người nắm tay mà nén những giọt lệ , nghẹn ngào thốt ra từng chữ *
Anh : Cậu là ai ? Chúng ta có quen biết nhau sao ?
Cậu đau lắm ! Anh quên cậu rồi , người mà cậu thương , chờ đợi bao nhiêu lâu nay , đã từng nói yêu cậu bây giờ quay lại nói với cậu câu nói thật xa lạ :" Cậu là ai ? Chúng ta có quen nhau sao ?" Cậu không tin , không tin đâu , ráng nuốt trọn cơn đau ấy vào tận xương tủy , cậu như tuyệt vọng thốt ra những từ cuối cùng để đính chính là Tả Hàng - Anh ấy không quên cậu đâu
Cậu : Anh ... Quên em ... Thật rồi sao ?
Anh : Chúng ta quen biết nhau à ? Chúng ta từng có quan hệ mật thiết gì với nhau sao ?
Cậu : À không , chắc là ... Nhầm người thôi * gượng cười *
Anh : Ukm
Anh nắm tay cô ta lướt qua cơn đau đó của cậu. Cả ngày hôm đó cậu cứ như người thất thần. Cái cảm giác đó , nó đau , đau lắm , làm sao có ai hiểu được cái cảm giác đó ! Tối hôm đó cậu ăn cơm , học xong xuôi hết thì nói với bama là có 1 số việc ra ngoài nhưng thực chất là cậu lại đến bờ hồ gần 3 tháng cậu đã không đến . Vẫn ngồi ở vị trí đó , cậu hồi tưởng lại những kí ức tươi đẹp của anh và cậu rồi vô thức rơi nước mắt , cậu khóc , khóc thật nhiều nhưng không để ai nhìn thấy. Đúng lúc đó Tả Hàng , anh cũng vô tình đến đây để đi dạo , bất ngờ nhìn thấy cậu ngồi khóc 1 góc đó thì tò mò đi lại cúi xuống vẫn là giọng nói mà cậu nhớ hoài ấy
Anh : Là cậu bạn hồi sáng nè , sao vậy ? Sao khóc thế ?
Cậu nghe giọng thì liền biết đó là anh. Cậu hạnh phúc lắm , tim đập rất nhanh ,không biết là do tình cờ gay duyên trời , cậu vội vàng lau hết nước mắt , ngước lên
Cậu : À , không có gì , chỉ là 1 số chuyện buồn thôi , còn cậu , sao lại ở đây ?
Anh : Ừm thì đi dạo chút ấy mà , cậu có chuyện gì buồn vậy ?
Cậu : Không sao , chút chút tâm trạng nhỏ
Anh : Chút tâm trạng nhỏ mà khóc như thế sao ?
Và vô tình , anh đã nhìn thấy chuỗi ngọc trai trên tay cậu , làm anh bất giác cảm thấy có chút quen thuộc , liền cầm tay đeo sợi ngọc trai của cậu lên trước mặt cả 2 rồi hỏi
Anh : Cái này ở đâu cậu có thế ?
Cậu : Là người mình yêu tặng , có gì sao ?
Anh : Sao cứ cảm thấy nó quen thuộc thế nào ấy nhỉ ? Hình như mình đã từng thấy ở đâu rồi
Trong đầu anh bất ngờ xuất hiện lại những kỉ niệm đẹp như cổ tích của họ lúc trước , tất cả cứ từ từ ùa về trong tâm trí anh , anh nhớ rồi , nhớ ra tất cả rồi. Anh ôm cậu vào lòng làm cậu ngạc nhiên mà giật mình luôn
Cậu : Sao cậu lại ôm mình ?
Anh : Bảo bối , anh nhớ rồi , nhớ ra mọi thứ rồi
Cậu vui đến khóc nấc
Cậu : Cuối cùng ... Hức hức ... Anh đã nhớ .... Hức ... Ra em ... Nhớ rồi ... Hức .. Huhu
Cậu khóc nức nở , anh hoảng hồn dỗ cậu
Anh : Bé con , chẳng phải anh nhớ ra rồi sao ? Tại sao lại khóc , ngoan , nín đi * lau sạch nước mắt trên gò má hồng hồng của cậu *
Cậu : May quá , anh không quên em , anh có biết câu nói lúc sáng của anh làm em đau như thế nào không hả ?
Anh : Thế ra đây khóc là vì chuyện đó phải không ?
Cậu : Đúng vậy. Từ lúc anh đi , ngày nào em cũng chờ , cũng mong , cũng muốn gặp anh , muốn nhìn thấy anh , từng ngày từng ngày một
Anh : Anh biết rồi , anh có thể bù đắp cho em chứ ?
Cậu : ..........
Anh : Làm vợ anh nha , anh sẽ bù đắp lại tất cả những ngày cô đơn buồn tủi đó của em , được không ? * nói nhỏ vào tai cậu *
Cậu : Em hạnh phúc lắm , em đồng ý. Nhưng cô gái lúc sáng ...
Anh : Chắc em hiểu nhầm , đó là em họ anh mà , nó cũng du học rồi về cùng chuyến với anh
Cậu : Dạ
Anh đặt lên môi cậu 1 nụ hôn ngọt thiệt ngọt dưới những cánh hoa anh đào rơi xuống đúng là 1 mĩ cảnh như trong truyện cổ tích , mọi người ở đó thay phiên ngưỡng mộ , ghen tị , rồi chụp ảnh nữa chứ , cũng phải thôi , cảnh tượng đó đẹp như vậy không chụp hình cũng uổng lắm !
Cậu : Cảm ơn anh đã đến bên em , mặc dù có những ngày tháng thiếu thốn đó nhưng anh đã mang lại cho em 1 thanh xuân đẹp đẽ
Anh : Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh , cho anh hiểu tình yêu là gì , cho anh trải qua thời thanh xuân nhiều màu sắc và ngọt ngào như thế
Và không lâu sau , 1 tiệc cưới linh đình , trang hoàng diễn ra trước sự chúc phúc của 2 bên gia đình . Rồi 1 khoảng thời gian sau , họ có với nhau 1 cặp sinh đôi trai gái , bé gái thì dễ thương khả ái thông minh nhạy bén giống cậu , bé trai thì học giỏi , ít nói , tốt tính , có tố chất lãnh đạo cao giống anh , đúng hảo trai tài gái sắc a~ thiệt là ghen tị , họ sống cùng nhau viên mãn về sau
M.n tối ấm nha , xie xie đã ủng hộ
28/9/2020
21:27 PM
❤️❤️❤️m.n ngủ ngon mơ đẹp nha 🙆🙆🙆




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro