Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đại Hoàng Tử Phi


"Ái tình bi ai sầu nhân thế
Tuế nguyệt thiên thu chẳng thể cầu"
--
Chúng ta giao nhau,lại chẳng thể vươn tay chạm lấy nhau...
Thâm tình giấu sâu vào đáy mắt,sợ thế nhân nhìn rõ,sợ thiên hạ trông thấy...

Làm kẻ lạ hữu tình,bi ai này chỉ có thể ghìm vào lòng,cười đúng cách,giấu sau dáng đi đúng mực hoàng tộc...
Một đời gò bó,chỉ muốn tung cánh cùng chàng vượt muôn dặm khơi rồi dừng chân tại một xóm nhỏ vô danh,ngắm trăm buổi mặt trời mọc,trăm buổi tịch dương buông...tóc mai già đi ta cười mãn nguyện

Có duyên gặp gỡ,phận lại định một đời cách xa...
Tâm người thoáng trao,một kiếp chẳng thể thay lòng...

Tình trôi qua như một chén nhấp ruợu nhưng cớ sao lại tạc vào lòng như yêu truyền kiếp?

Da diết khó buông...
Nhưng phận tôn quý vươn tay nắm lấy vàng ngọc,lại chẳng thể đưa giữ lấy người ta thương suốt kiếp

Hoàng tộc chôn sâu mối tình,chốn đầu gặp gỡ định xuống nghịch duyên...Người hỡi!gió còn thổi bao nhiêu mùa,ta hãy còn giở tới chàng bấy nhiêu lời chân tình
------
ta nâng lấy bàn tay chàng áp vào gương mặt mình
"Dung nhan này...là của ta"
Nam tử trước mắt dùng bàn tay thô ráp của chàng run run chạm vào gương mặt ta,đáy mắt u buồn ảm đạm

Ta chạm lấy bàn tay run run ấy,cảm thấy mọi ấm áp nhân sinh đều tụ đến,vây lấy tâm mình,ta dường như chỉ muốn buông bỏ tất cả gông xiền thế nhân,gia tộc mình đang mang chỉ để đổi lấy một đời bầu bạn

Nhìn thẳng vào mắt nhau,khoảnh khắc đồng tử phản chiếu hình bóng đối phương,chúng ta nhìn thấu,sâu trong đáy mắt nhau đều là thâm tình pha lẫn sầu bi
Ta cười đắng chát đặt lấy tay chàng lên vai mình
"Áo gấm này là của hoàng tộc..."
Giọng điệu ta giễu cợt,xót xa
Sóng mắt chàng chuyển động,mất đi một phần ánh sáng,ảm đạm chút màu buồn

Rõ ràng ngoài kia màu trời trong trẻo không gợn lấy chút mây mù...vì sao lại buồn lòng như thế

Bước đi thanh tao,thẳng người,đầu không cúi,hơi thở không loạn bước đi tiến đến phía thạch bàn
"Dáng đi này là...của đại hoàng tử phi"

Trong không gian yên tĩnh chỉ chừa lại thanh âm rót trà,cảnh nhẹ nhàng bao nhiêu thì nội tâm dậy sóng bấy nhiêu lần
Nâng lấy tách trà,thủ y che lấy một mảnh tâm tình
"Cách thưởng trà này là của tiểu thư khuê các,ái nữ hoàng gia..."
Từ nhỏ ta đã được dạy tất cả những gì mà nữ nhân thân phận cao quý phải làm,thưởng trà đối với thi sĩ là thú vui tao nhã,đối với ta là từng tấc nâng ly đều phải có ý tứ....
Nhân sinh từng mệt mỏi bao lần có ai từng thấu mệnh nữ nhân danh gia vọng tộc?

Hương trà thanh mát cùng hơi nóng áp vào sóng mũi,làm khoé mắt cay cay,giọt lệ không kìm lòng được mà rơi xuống...
Chàng bước đến cạnh ta lau đi giọt lệ ấy...
Chàng im lặng không nói,ta lại hỏi trời vì sao lại trêu nhân đến thế?

Ta đặt tay chàng nơi lồng ngực,nơi đó ngự một trái tim bất tuân không nghe lời
"Nhưng trái tim này không thuộc về hoàng tộc,không phải của đại hoàng tử phi,cũng chẳng là của ta..nó là của chàng chỉ một lòng muốn làm thê tử chàng.."
Bàn tay chàng vuốt ve gương mặt ta,dịu dàng pha lẫn thâm tình...lệ trào đắng chát cõi lòng,rõ ràng là người có lòng nhưng không qua nổi thiên ý của trời cao

"Chức nữ và Ngưu Lang gặp lại nhau bởi cầu ô thước...còn đại hoàng tử phi ta và chàng chẳng tồn tại một chiếc cầu nào cả,cố gắng vượt qua chỉ là nghịch thiên tử chuốc tử hoạ vào thân''
Thiên hạ rộng vạn dặm,tồn tại ngàn đoạn thiên nhai,nghìn sông nghìn biển đều có thể vượt qua..
còn chúng ta?
"Chúng ta chỉ cách nhau một bước lệnh thiên tử...một bước nữ tắc,một bước luân thường,182 bước sinh mệnh Vạn gia..."
Nhưng sao....
"Mỗi bước đều như cách ngàn thế giới,một bước đều là thiên lý khó dung..."
Giá mà
"Chỉ có một mình ta gánh lấy ta nguyện không màng sinh tử chạy đến bên chàng nhưng không...
"Gia tộc đều đặt trọn trong mọi hành động của ta..."

ta cười bi thống
"một kiếp này mọi điều trên thế gian đều có thể làm được,chỉ là thứ đơn giản mà ta ước mong nhất lại không tài nào làm được đó là...
làm thê tử chàng..."

Ta vô thần vô định bước về phía cửa..tay vịn lấy thành chống đỡ,ngước nhìn lên bầu trời cao để ngăn đi dòng lệ chực trào phút từ biệt
"Lời hứa ấy hãy để Vạn Uyển của kiếp sau bồi trả...còn đời này chỉ có Đại hoàng tử phi tương tư chàng đến phút cuối mà thôi...bảo trọng"

Trời không gợn chút mây mà lòng người lại như tơ vò ngàn mối...cổ kiệu xa hoa hướng về phía hoàng cung...
====
Lần sau gặp lại chính là tại đại yến tiệc chúc mừng phu quân của ta trở thành thái tử,còn ta đã là một thái tử phi tôn quý trong mắt thế gian...

Nhưng thế gian không biết thứ ta ước mơ vĩnh viễn không phải là ngôi vị tột bật vinh quang này...
Thứ ta muốn nắm lấy chính là vận mệnh của bản thân,ta muốn đem nó trao cho chàng,đem cả đời chúng ta gắn chặt...

Nhưng mãi mãi nó sẽ không trở thành hiện thực
Mảnh tình cảm này phải vĩnh viễn được chôn sâu tận đáy lòng,yêu vờ như không yêu,thấy tựa như không thấy,giống như nó chưa từng tồn tại trên thế gian
==
Ta nâng lấy ly rượu đáp lại lời chúc mừng của một vị phu nhân,mượn y thủ che khuất ta nhân cơ hội lén nhìn về phía chàng
Ánh mắt chúng ta chạm nhau trong giây lát ngắn ngủi

Chén lưu ly lành lạnh chạm vào môi
Rượu tràn vào khoang miệng,đây rõ ràng là cực phẩm chi tửu vì sao lại đắng đến đau lòng?

Ta nhìn quanh,thật may chẳng ai nhận ra rằng ta và chàng đã nhìn nhau
Là may mắn chứa bi thương vô tận

Tình yêu này ta có thể dùng sinh mạng thề với trời cao
Lại chẳng thể trước thế nhân dùng ánh mắt chứa tâm tình nhìn thẳng vào chàng
Che che giấu giấu
Nhưng ta phải chấp nhận rằng,cả đời này ta chỉ có thể thâm tình nhìn chàng bằng cách như thế
===
Lần tiếp theo gặp mặt chàng là một vị tướng quân,còn ta đã là người đứng đầu hậu cung,một bậc mẫu nghi thiên hạ

Chàng quỳ dưới chân thiên tử tiếp nhận thánh ý chỉ hôn với nhị muội

Nếu được tâm sự với ai đó,ta sẽ hỏi người đó rằng
"Khoảnh khắc tơ duyên đứt đoạn có bao nhiêu đau đớn?"

Chỉ tiếc ta phải nuốt lệ vào lòng cười đúng mực hướng chàng nói một câu
"Tướng quân chúc mừng"

Chàng quỳ xuống tạ ơn ta,gương mặt chàng bị che khuất bởi khôi giáp nặng nề.Dù không nhìn được đôi mắt chàng,nhưng ta biết nó sẽ rất ảm đạm như màu của tịch dương...buồn,buồn cho ai?
Cho chúng ta...
====
Hung Nô hoành hành biên cương phía Tây,thiên tử xuống chiếu giở gắm nơi chàng sứ mệnh dẹp tan giặc ngoại xâm

Hôm đó,đứng trên tường thành...chứng kiến bóng lưng chàng cùng đoàn kỵ binh khuất dạng
Ta không rõ chính mình vì sao bất an

Nửa tháng sau,
trong lúc dạo quanh Đào viên cùng hoàng thượng,ta mới rõ ràng vì sao lúc đó mình bất an

Chàng đã tử trận
Ta đang nâng niu đoá hoa đào rực rỡ,lúc nghe tin đoá đào rơi khỏi tay nằm im trên nền tuyết lạnh

Dù khung cảnh có bao nhiêu rực rỡ lúc này cũng chỉ là sắc xám ảm đạm mà thôi

"Hoàng hậu nàng về cung,trẫm đi trước"

Ta vẫn đứng đó,lặng nhìn từng cánh hoa đào tung bay trong không trung
Nhẹ thì nương theo cơn gió đi muôn hướng
Nặng thì rơi xuống phủ đầy mặt đất
Người đứng đó như ngắm cảnh,nhưng tâm lại chẳng nhìn cảnh
===
Tin tức truyền ra khắp thiên hạ,Hiên tướng quân tử trận vì nội phản
Trước khi hi sinh,đã cùng tất cả binh lính oanh liệt chống cự giữ vững biên cương,bảo vệ tất cả bá tánh trong thành an toàn cho đến khi quân cứu viện triều đình tới nơi
===
Cỗ kiệu dừng trước phủ tướng quân,màu trắng tang thương bao trùm tất cả

Ta cùng hoàng thượng bước xuống
"Hoàng thượng,hoàng hậu giá lâm"
Tất cả mọi người đồng loạt hành lễ,sau đó chúng ta bước vào đại sảnh

Cỗ quan tài đã đóng nằm đó im lìm,hương liệu toả ra từ những nén nhang đang cháy khiến nơi này trở nên ngột ngạt đến khó thở

Ta đột nhiên nhớ đến ánh mắt u buồn của chàng,nhớ đến màu mắt nhuốm màu tịch dương ấy
Đột nhiên nhớ đến bóng dáng khuất xa ngày đó trên tường thành đã thấy
Rồi lại nhớ đến thiếu niên năm nào vốn trầm tĩnh ít nói
Hôm nay chàng lại im lặng đến kì lạ và ta biết mãi mãi về sau chàng cũng thế

"Một nhân tài như tướng quân lại sớm hi sinh đúng là sự mất mác quá to lớn đối với Hoàng triều chúng ta.."

Giọt nước mắt ta trượt dài,mượn cớ khóc nhân tài
Rốt cục ta cũng có thể ở trước mặt thiên tử,trước vạn ánh nhìn soi mói của thế nhân làm một điều cho chàng
Một điều trước sinh ly tử biệt

hoàn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc#sẽ