Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngược_9

"Bác Trương, giúp cháu đưa chìa khóa cho cô ấy nhé!"

Bà cầm lấy chìa khóa hắn đưa rồi hỏi: "Ơ, cháu định đi luôn sao? Tối thế này rồi, ở lại ăn cơm với bác, các bác nấu hết rồi! Nếu muốn cũng có thể nghỉ lại đây! À, còn có cả Tịch Ly nữa đó!" Bà nhìn hắn cau mày thì vỗ nhẹ vào tay hắn: "Vẻ mặt gì thế, cháu với Tịch Ly rốt cuộc là như thế nào?"

"Cô ta bây giờ... không liên quan tới cháu nữa!"

Hàn Mạt Vũ nói xong thì đi luôn chỉ để lại bác Trương đứng ngơ ngác ở đấy, bà thở dài rồi lắc đầu mấy cái....

Ra đến xe hắn mới cất ảnh vào trong ngăn cốp, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy thiếu, Hàn Mạt Vũ bất lực lấy điện thoại ra gọi: "Chị có về không?"

"Chị đang ăn cơm mà, em vào ăn cùng luôn đi!"

"Không ăn! Chị muốn đi bộ về à?"

"...."

Hàn Thẩm Ái nghe xong đành vội vàng chạy ra chỗ của Hàn Mạt Vũ, cô thở hổn hển thế nhưng hắn lại chẳng thèm hỏi han câu nào, trực tiếp lên đi lên xe nổ máy, cô bĩu môi không nói gì bước lên xe.

1 phút.... 2 phút.... 5 phút.... 10 phút....

"Này!! Có đi không đấy?"

"Hình như xe hư mất rồi."

Hàn Thẩm Ái hốt hoảng nói: "Sao lại thế? Ra xem coi nào?!"

Hàn Mạt Vũ ra đằng trước xe mở nắp capo lên, hắn chỉ thấy.... các dây đều bị đứt hết. Hàn Mạt Vũ chạy vòng qua gõ gõ cửa xe phía của Hàn Thẩm Ái đang ngồi: "Là chị làm phải không?"

"Kh... không... Này, em đang nghi ngờ chị sao?" Hàn Thẩm Ái kéo kính chắn gió xuống vừa nói vừa trách mắng hắn.

"Nếu không thì là ai?"

"Làm sao chị biết được." Thấy hắn vẫn nhìn chằm chặp vào mình cô hắng giọng: "Này, nói có sách mách có chứng, con mắt nào của em thấy chị làm? Chuyện cũng đã lỡ rồi, bây giờ taxi không có, trời cũng tối, quanh đây không có người sửa xe nữa.... Mà... chị thấy em cũng giỏi sửa lắm mà..."

Hắn liếc mắt nhìn cô rồi nói: "Em chỉ sửa được những thứ đơn giản thôi, dây xe bị cắt hết rồi, thợ chuyên nghiệp mới sửa được."

Cô à một tiếng rồi dò xét biểu cảm của Hàn Mạt Vũ, hắn nhìn về phía trước, ở đấy vẫn còn xe của Tịch Ly. Hàn Thẩm Ái xuống xe vỗ vỗ vai hắn: "Thôi chị đi ăn cơm tiếp đây, em muốn làm gì thì làm! À, hôm nay chị cũng ngủ đây luôn, chị không ngủ trong xe đâu, khó ngủ lắm!"

Thấy cô đi xa hắn mới đưa mắt liếc nhìn 2 chiếc camera ngoài trời đang thay phiên xoay qua xoay lại kia, hai chấm đỏ sáng rực nổi bật trong bóng tối như mắt ma ấy.

Hắn thở dài rồi mở cửa xe lấy thuốc lá ra ngồi trong xe hút, hắn đóng chặt cửa, khói thuốc bay nhẹ ra khe hở không quá to của kính chắn gió.

Thời gian trôi qua không nhanh thế nhưng hắn đã hút gần hết 3 điếu thuốc. Hắn cũng chẳng biết mình từ khi nào lại thích hút những thứ như thế này nữa.

Hàn Mạt Vũ còn đang thẫn thờ thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ xa đi tới, cô đến trước xe, loay hoay làm gì đó rồi chán nản ngồi xuống tựa lưng vào đầu xe.

Cô cũng mặc kệ muỗi đốt mà ngồi đấy xem điện thoại, miệng giống như lẩm bẩm gì đó rồi đột nhiên ngẩng mặt lên khiến cho hắn chột dạ quay mặt đi chỗ khác, tay hắn cũng nhanh chóng hạ xuống nhấn vào nút ấn nâng kính xe lên.

Kính xe của hắn chỉ là kính trong suốt bình thường, từ bên ngoài có thể nhìn vào bên trong được, tuy rằng không được rõ lắm. Tịch Ly nhíu mày bước đến chỗ xe của hắn gõ gõ vài cái, Hàn Mạt Vũ cũng không có phản ứng gì, cô lại gõ tiếp, bên trong cũng chỉ truyển tới một mảnh im lặng. Tịch Ly mất kiên nhẫn bực mình đập mạnh vào cửa xe: "Hàn Mạt Vũ, anh ở trong có phải không?"

"...."

"Anh trốn cái gì, tôi biết anh ở trong rồi!"

"...."

"Hàn Mạt Vũ!!" Cô cao giọng gọi tên hắn.

"...."

Hắn vẫn lờ đi sự tồn tại của cô, Tịch Ly cười nhạt: " Được, anh không mở phải không? Để tôi xem anh chịu được bao lâu!"

Tịch Ly nhìn chiếc xe bị đóng kín không có nổi một khe hở nào, cô bĩu môi lẩm bẩm: "Tốt nhất là anh đừng có ra ngoài."

Đối với tình cảnh hiện tại thì quả nhiên Hàn Mạt Vũ là người thiệt nhất, ở trong xe đóng kín cửa lại còn hút thuốc. Đến khi không chịu nổi nữa hắn đành chịu thua hạ kính chắn gió xuống, nhưng hắn không nhìn cô mà quay mặt về ghế phụ.

Tịch Ly chỉ nhìn được nửa bên mặt của hắn, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan có thể nói là tinh tế, so với Tôn Thiên Hạo có vẻ... đẹp hơn. Cô bất giác mỉm cười hài lòng gật đầu mấy cái, không rõ là hài lòng vì hắn chịu hạ kính xe hay hài lòng về nhan sắc của hắn....

"Hàn Mạt Vũ, xe tôi hư rồi!"

"...."

6 năm trước, mỗi lần xe của cô hư đều là hắn tự sửa cho cô, cũng không ngại giữa trời nắng mà sửa, nghĩ lại khoảng thời gian ấy cô có chút hối hận, cô nghĩ cô sẽ bù đắp cho hắn, cho hắn thêm một cơ hội. Tịch Ly vừa nghĩ vừa gật đầu tán thành suy nghĩ của mình. Thấy hắn vẫn cứ ngồi bất động như vậy, cô cảm giác như mình bị ăn một rổ bơ khá to, một người từ nhỏ luôn được cưng chiều như Tịch Ly làm sao chịu nổi việc như vậy. Cô vươn tay bóp cằm của Hàn Mạt Vũ rồi xoay mặt hắn lại, hắn thoáng sửng sốt với hành động của Tịch Ly: "Cô..."

"Chịu tiếp rồi à?" Thấy hắn chú ý tới mình trong lòng bỗng nhiên có cảm giác vui vẻ không rõ.

Hắn bỏ tay của cô ra, cất giọng lạnh nhạt: "Nếu xe cô hư thì có thể gọi người, thứ như tôi sao xứng để sửa xe cho cô?!"

"Tôi có bảo anh sửa sao? " Tịch Ly đắc ý hỏi lại.

Nhưng mà, cô lại cho rằng hắn đang giận dỗi bèn cười đùa: "Hàn Mạt Vũ, anh tính tình giống con gái thế, mới nói một chút liền đỏ mặt rồi, thẹn à?"

"Cô muốn gì đây?" Hắn mặc kệ lời cô,  đưa thuốc lên hút một hơi thật sâu rồi nhả khói ra.

Cô thấy hắn hút thuốc bỗng cau mày, phần nhiều hơn là ngạc nhiên. Bởi Hàn Mạt Vũ mà cô biết không hề thích hút những thứ này, đến cả rượu hắn còn không dám uống, trong mắt cô hắn giống như một anh chàng thư sinh trong sáng sạch sẽ nhất trên đời này vậy. Tịch Ly đưa mắt nhìn xuống dưới chân, có rất nhiều tàn thuốc vương vãi ra nền đất vàng, hắn hút quá nhiều rồi.

Hắn im lặng, cô cũng không nói, cả bầu không khí chỉ toàn là mùi ngượng ngập chán ghét ấy.

Điếu thuốc sau vài lần được hắn "âu yếm" thì chỉ còn lại một vài đốm tàn đỏ li ti nhấp nháy rất yếu ớt, hắn vứt thẳng đầu lọc vào gạt tàn để trong xe rồi vươn người với lấy bao thuốc định hút tiếp thì bị cô giật lại. Cô cầm lấy bao thuốc rồi nhìn lên nhãn hiệu, đây không phải thuốc nội địa, có lẽ là thuốc nhập từ nước ngoài.

Hàn Mạt Vũ cau mày, muốn lấy lại thì cô vòng một tay giấu bao thuốc ra sau lưng, tay kia vẫn đặt lên cửa xe. Khi chắc rằng đã xa tầm với của hắn rồi mới lên tiếng: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, anh đừng hút nữa."

Hắn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm vào cô, mày cũng được giãn ra như chưa có chuyện gì, đôi mắt đen mà sâu của hắn khiến cô không thể biết được hắn đang nghĩ gì.

Bản thân giống cô giống như bị bỏ bùa mà bất giác hỏi: "Năm đó.... anh đã đi đâu?"

Ánh mắt hắn vốn đã không tốt nay lại càng xa sầm hơn. Tịch Ly biết năm đó bản thân nói những lời quá đáng, khiến hắn bị tổn thương. Bất quá... lúc đó cô cũng chẳng nghĩ nhiều đến vậy...

Tịch Ly nhìn hắn, miệng thì thầm: "Lần đó tôi không..."

"Câm miệng!" Hắn giống như căm ghét tột cùng đối với những hồi ức ngày xưa, lập tức nhấn nút nâng kính chắn gió lên mà không màng tới tay của cô vẫn còn đặt ở trên đấy, đến khi Tịch Ly hét lên một tiếng hắn cũng mặc kệ cô đang đau đớn mà quát lên: "Cút!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro