Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

+

Ta trở về trời, tuy đứng dưới trướng Ngọc Hoàng, được ông đãi ngộ tốt, nhưng không lúc nào ta không nhớ đến chàng. Ta thường làm việc cho Ngài dưới Nhân Gian, và luôn cố gắng kết thúc nhiệm vụ sớm hơn, để tranh thủ đi gặp chàng. Ta thường đứng từ xa, ngắm nhìn chàng và nàng ta đùa vui. Những lúc ấy, ta tuy rất đau lòng, nhưng nhìn chàng vui vẻ như vậy, ta cũng vui lây.

Những lúc rảnh rỗi ở Thiên Giới, ta lại dùng Kính Hoa Băng để nhìn chàng. Ta rời khỏi chàng đã hơn hai tháng, nhưng thần sắc chàng vẫn hồng hào, vẫn còn vui vẻ được với Phi của chàng. Ta nghĩ, có lẽ bản thân ta từ trước vốn đã không quan trọng. Ta cảm thấy, rời xa chàng vẫn là cách tốt nhất, để chàng có thể hạnh phúc và luôn vui vẻ như vậy. Chứ không phải mỗi khi nhìn đến ta là luôn chán ghét.

Cứ như vậy, ngày tháng trôi thật nhanh, chớp mắt đã nửa năm. À không, ta là tính nhẩm thời gian dưới dương thế, chứ thời gian của ta trôi qua chỉ mới nửa ngày. Nhưng ta cảm thấy, nửa ngày ấy cũng thật dài. Ta vẫn cứ như thế mà ngắm nhìn chàng, còn chàng lo trị quốc, an dân. Ta quả nhiên nghĩ đúng, chàng thật sự thích hợp làm Hoàng Đế, nhìn xem, không phải dân chúng bá tánh đều rất yên bình ấm no hay sao. Ta mỉm cười, đưa tay chạm tới Kính Hoa Băng, đó là gương mặt chàng, đang vui đùa với nữ nhân của mình. Chàng chưa bao giờ cười với ta như thế, ta thấy thật ghen tỵ, nhưng cũng rất yên lòng. Chàng vui vẻ như vậy thì tốt.

Dạo gần đây chàng rất lạ, mà không phải gần đây, lúc trước ta vừa đi được một tháng, chàng đã rất lạ. Nhưng do ta không để ý, và cũng vì chàng không bao giờ biểu lộ sự kỳ lạ của mình nhiều như thế, nên ta không phát giác ra. Mỗi đêm xuống, chàng thường đi ra khu vườn trong cung của mình, nơi đó trong rất nhiều hoa, hầu như tất cả các loại hoa trên dương gian đều có ở đây, không thua gì vườn Ngự Uyển. Chàng ngồi đó một canh giờ, cứ nhìn lên trời mãi, sau đó lại đi về cung. Ta không biết chàng nhìn cái gì, có cái gì trên trời để cho chàng nhìn nhỉ? Mỗi khi ta làm nhiệm vụ xong, thường sẽ ngồi trên một cành cây bị những nhánh lá dày đặc che khuất, cứ thế học theo chàng nhìn lên trời, nhưng ngoài mây và trăng ra thì chẳng có gì cả. Ta nghĩ, có lẽ là do sở thích đặc biệt của những đế vương.

Cho đến khi, chàng uống say, thủ thỉ gọi tên ta. Ta mới biết, hóa ra chàng mỗi đêm ngồi trong vườn hoa nhìn lên trời, là để tìm ta.

“Hoa Hoa, ta sai rồi. Ta không nên đối xử với nàng như thế. Hoa Hoa, ta rất nhớ nàng”

Thế rồi chàng gục xuống bên cạnh hoa Đinh Lăng. Ta nhìn chàng qua Kính Hoa Băng, đau lòng. Sau đó ta chịu không nổi, liền từ trên trời bay xuống, đến bên cạnh chàng, ôm chàng vào lòng.

Ta mắng:

“Tên Hoàng Đế ngu ngốc, ta là nên để chàng chết đi”

Ta hôn lên đôi má kia, từ từ ôm chàng đưa về cung. Thái Giám thân cận của chàng thấy ta, vẻ mặt vui mừng:

“Tiên Tử, cuối cùng Tiên Tử cũng chịu về”

Ta nghe Thái Giám nói, mới biết thì ra từ khi ta đi, chàng nhận ra bản thân đã yêu ta mất rồi. Nhưng ta không còn ở đây nữa, nên chàng cũng không cách nào nói lời xin lỗi với ta. Chàng ngoài mặc luôn vui vẻ với phi tử, kiêu ngạo trị vì muôn dân, nhưng đêm xuống chàng mới trở lại con người thật của mình. Đó chính là luôn ngước lên trời, trong chờ vô vọng về một nữ nhân mà chàng từng phụ bạc.

Chàng yêu ta, nhưng chưa nhận ra, là bởi vì khi ấy ta còn bên cạnh chàng, và luôn cho rằng ta sẽ không bao giờ ròi khỏi chàng. Cho đến khi chàng thấy ta được Rồng Thần đưa về trời, nghe bên tai tiếng nói đau thương kia của ta, chàng bất giác nhận ra, nữ nhận mình yêu, đã đi mất rồi.

Ta tuy có thể đọc được tâm người khác, nhưng ta chưa bao giờ dùng trên người chàng. Vì ta sợ sẽ đọc thấy những điều đau lòng. Thái Giám nói, chàng đã âm thầm biết được những việc ta làm, và luôn cảm thấy hối hận. Ta cười, đối với ta, điều đó cũng không còn ý nghĩa. Ta chỉ quan tâm chàng thôi.

“Quý… Bách Hoa Tiên Tử, người sẽ không về trời nữa phải không? Xin người hãy ở lại với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng rất thương người”

Ta lắc đầu: “Ta cũng không biết”

Ta nhìn chàng nằm trên giường.

“Ông cũng mệt rồi! Lui về nghĩ đi”

Thái Giám cúi đầu, cẩn thận lui ra.

Ta leo lên giường, chui vào lòng chàng, rút ở trong đấy. Ta vuốt ve gương mặt ta hằng mong nhớ, hôn lên ấy.

“Trước kia thiếp luôn chạy theo sau chàng, chưa bao giờ đi hơn chàng bước nào, bởi vì thiếp sợ khi quay lại chàng sẽ không thấy thiếp nữa, và cũng sợ sẽ để chàng chạy mất. Là chàng lựa chọn đẩy thiếp đi. Bây giờ chàng muốn thiếp quay lại, thiếp sợ sẽ không được nữa”

Bởi vì ta đã lỡ trao đổi với Ngọc Đế, sẽ làm việc dưới trướng ông, đổi lại mạng sống của chàng. Ta ôm chàng, mệt mỏi thiếp đi. Lúc ta ngủ say, chàng mở mắt, yêu thương vuốt ve gương mặt ta.

“Ta xin lỗi”

Sáng hôm sau, ta tỉnh dậy sớm. Đắp chăn cho chàng cẩn thận, sau đó đi ra ngoài. Ta phải lên thiên đình, trở về cuộc sống vốn có của mình. Thái Giám và các quan cận thần đứng bên ngoài, thậm chí cả Thừa Tướng và Tể Tướng đều quỳ trước mặt ta. Đó là hai người chú ruột vô cùng yêu thương và cưng chiều cháu mình. Ta hoảng hốt, đỡ họ dậy.

“Các người đứng lên đi”

“Khi nào Tiên Tử hứa ở lại, chúng tôi sẽ đứng lên”

“Bách Hoa Tiên Tử,xin Tiên Tử hãy ở lại với Hoàng Thượng.Hoàng Thượng rất cần người”

Ta cúi đầu, đau lòng. Không phải là ta không muốn, chỉ là ta không thể. Ta cười:

“Thật xin lỗi”

Sau đó vung tay, để họ đứng yên bất lực nhìn ta. Còn ta lại về trời. Nếu ta thất hứa với Ngọc Đế, chàng sẽ chết. Ta không muốn chàng chết.

Tối đến, chàng lại ngồi ở vườn hoa, vừa uống rượu vừa lẩm bẩm. Bỗng nhiên có ai khều vai chàng, sau đó là chất giọng ngọt ngào vang lên:

“Uống rượu Tuyết Liên của thiếp sẽ ngon hơn”

Chàng quay đầy lại, ôm ta vào lòng.

“Hoa Hoa, là nàng, nàng về rồi”

Ta ôm chặt chàng. Mi mắt ươn ướt.

“Hoa Hoa, ta sai rồi. Là ta không đúng, nàng đừng rời xa ta nữa”

Ta hôn lên môi chàng, gật đầu.

Ta nói, mỗi đêm ta sẽ xuống dương thế để ở với chàng. Vì ta còn phải làm việc cho Ngọc Đế, cho nên có đôi khi ta sẽ đi lâu một chút. Chàng nói, chỉ cần ta còn ở bên chàng là được.

Chuyện Hoàng Đế của Yến Quốc có nương tử là Tiên, hơn nữa là Bách Hoa Tiên Tử chuyên thu phục yêu quái để dân chúng ấm no khắp nơi nhanh chóng lan rộng. Ta cũng hết cách, phi tử của chàng thì sợ sệt mỗi khi gặp ta, ngay cả nàng ta dù ghen tức cũng không dám giở trò. Hầu như dân chúng từ các vương quốc khác đều sợ hãi ta.Không biết ai lại lan truyền tin đồn về ta trở nên đáng sợ vậy.

Hơn một năm sau, ta có thai với chàng. Theo ta nhẩm tính, đó là một đôi long phụng. Cả hai đứa điều có nửa dòng máu của ta, như vậy cũng rốt, sau này sẽ không ai ăn hiếp được chúng. Đứa bé trai ta nhìn khá giống chàng, còn đứa bé gái lại rất giống ta.

“Hoàng Thượng, chàng thích bé trai hay bé gái”

“Ta thích bé gái”

Trả lời nhanh vậy, không phải đa số nhiều người đều thích bé trai để nối dỗi tông đường à.

“Tại sao? Bé trai tốt hơn chứ?”

“Vì bé gái sẽ xinh đẹp và giỏi giang giống nàng. Ta sẽ cưng chiều bé gái đến tận trời”

Thế còn bé trai quăng đi à?

Ta phồng má, ôm chàng không chịu buông.

“Chàng cũng phải yêu thương bé trai nữa đó”

Chàng gật đầu, thầm nghĩ bé trai sinh ra hay bám mẹ, hồi trước chàng cũng vậy. Cho nên vị Hoàng Đế trẻ tuổi hai tay ôm nương tử, đầu tính toán khi sinh con trai ra sẽ sớm tống nó vào lãnh cung, để nó khỏi giành nương tử với mình.

Khi ta mang thai bảy tháng, mặc dù ta vẫn hoạt động được, nhưng ta đưa hoa Đăng về trời nói với thượng đế cho ta nghỉ ngơi vài tháng để sinh đẻ, mục đích là dành thời gian chăm sóc mấy đứa con. Ai ngờ Ngài cử Thái Thượng Lão Quân, Nguyệt Lão, Phượng Hoàng và Rồng Thần xuống, làm ta hết hồn, cứ tưởng lại đưa ta về trời, nhưng họ lại nói:

“Bách Hoa Tiên Tử, Ngọc Đế vì ngươi lập công rất nhiều nên quyết định sự thỏa thuận giữa hai người trước đó bị xóa bỏ. Ngươi có thể trở lại những ngày tháng làm hoa tiên tự do đi lại giữa tam giới. Nhưng vẫn phải làm việc cho Ngọc Hoàng”

Ta vui mừng ôm chàng khóc hết nước mắt.

“Hai con vật này sẽ theo phò trợ ngươi làm việc. Bách Hoa Tiên Tử, nhận lấy”

Ta cúi đầu nhận ân huệ của họ. Còn nói sau khi sinh con sẽ thường xuyên về thiên đình. Cung Hoa của ta vẫn còn để đó. “Hoàng Thượng, cuối cùng thiếp lại có thể ở bên cạnh chàng rồi”

“Ừ!”

Cùng năm ta sinh hai đứa bé kháu khỉnh, một trai một gái. Và dĩ nhiên Hoàng Đế chỉ sủng đứa bé gái đá đứa bé trai. Đứa bé gái lớn lên bỏ nhà theo trai, còn đứa bé trai năm mười tuổi làm Thái Tử lại lên kế hoạch bắt vợ. Quả nhiên là hơn mặt phụ hoàng của nó, tận hai mươi mấy tuổi mới bắt vợ về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #nguoc