Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản ngược 5

Cô ngưng một lúc, nhưng vẫn thẳng thừng từ chối, "Chỗ tôi không xứng với người như tiên sinh ở đâu, xin lỗi" Nói rồi cô đóng cửa bước vào nhà mặc kệ anh.

Thấy cô tỏ ra chán ghét mình như vậy, tim anh cảm thấy đau lắm, cũng phải, anh tổn thương cô trước kia mà...

Anh biết, bây giờ cô chưa tha thứ cho anh được, nhưng anh sẽ mặt dày bám theo cô, mặc kệ cô muốn hay không, "Vợ à... em không cho anh vào cũng được, anh sẽ đợi.... đợi đến khi em cho anh vào... đợi đến khi em tha thứ cho anh... đợi đến khi em cho anh cơ hội để bù đắp cho em... anh sẽ đợi... đợi em cả đời..." Anh nói xong thì ngồi ở trước cửa nhà cô, mặc cho tuyết rơi lạnh buốt....

Cô ở trong nhà, cố không cho nước mắt chảy xuống, cô cũng nhớ anh, thương anh, nhưng không muốn đối mặt với anh, cô sợ, mình sẽ động lòng, sợ sẽ bị tổn thương lần nữa....

Nằm hơn 1 tiếng nhưng không ngủ được, cô nghĩ chắc anh về rồi, lại nhắm mắt cố gắng ngủ, vẫn thấy không an tâm, cô khoác chiếc áo vào đi ra ngoài, mở cửa ra cô kinh ngạc nhìn người đàn ông vẫn đang ngồi trước cửa này " Hứa Kiến Nam! Anh bị điên sao?! Tôi bảo anh về kia mà!"

Anh cố ngẩng mặt lên nhìn cô, nở nụ cười " Anh...Anh nói rồi mà... anh sẽ đợi em... anh... đúng là bị điên rồi... nhưng mà... điên vì em... cũng đáng... haha..." Anh nói kèm theo vài tiếng run cầm cập của răng....

Cô bực mình quát lên " Anh rốt cuộc là muốn cái gì đây?!"

" Em... cho anh vào nhà... được không?"

Cô mở cửa ra, đứng một lúc vẫn thấy anh ngồi đó " Anh có vào không đây?"

Anh cười cười " Anh không cử động được...em đỡ anh vào với..." Anh nhìn cô.... cô nhìn anh....

Cô thở dài rồi cắn răng đỡ anh vào. Tới phòng ngủ cô ném thẳng anh lên giường rồi thở hổn hển, anh nặng như vậy, lúc đi chân cũng không bước thật làm cô mệt a.

Anh nhìn cô khuôn mặt đỏ vì mệt cảm thấy rất đẹp, nếu không vì chân tay anh tê cứng thì anh sẽ hôn cô mất... Thấy anh cứ nhìn mình không chớp mắt như vậy cô lắp bắp nói " Anh... anh ngủ ở đây đi... sáng... sáng sớm mai đi dùm tôi"

Cô quay người đi thì bị anh dữ lại
" Em đi đâu vậy?"
"Tôi ra sofa ngủ"
"Em ngủ ở đây cũng được mà, anh có chiếm chỗ đâu"
"Không cần"
" Em ngủ đi mà"
" Không cầ... a"

Anh kéo cô làm cô té vào người mình rồi ôm cô vào lòng " Anh lạnh lắm... em cho anh ôm một chút thôi..." Anh ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người cô, nếu có thể, anh chỉ muốn ôm cô mãi như vậy, vừa ấm áp, vừa hạnh phúc...

Giọng anh khàn khàn phát ra từ trong tối
- "Vợ..."
- "...."
- " Anh xin lỗi"'
-"..."
-" 3 năm trước là anh sai... là anh không tin em... là anh tổn thương em... anh cái gì cũng sai.... anh biết... em bây giờ chưa tha thứ cho anh.... anh cũng không mong em tha thứ cho anh... anh chỉ cần em cho anh cơ hội bù đắp cho em.... được không?..."

Cảm thấy trước ngực mình có gì đó ướt ướt, cúi xuống thấy cô đang khóc, anh hốt hoảng lau nước mắt cho cô " Đừng khóc... đừng khóc... anh đau lắm..."

Cô đánh vào lồng ngực anh, cất giọng nức nở " Anh tên khốn, anh không phải muốn li hôn với tôi sao? Bây giờ anh nói xin lỗi làm gì? Anh lại muốn tổn thương tôi nữa sao? "

Anh cảm thấy đau, nhưng có chút vui, cô giống như làm nũng với anh vậy " Lúc em bỏ đi, anh cảm thấy sợ lắm, anh tìm em, nhưng không hề có tin tức nào của em hết, anh sợ sẽ không bao giờ được gặp em nữa... "

-"Tôi với anh đã li hôn rồi!"

- " Chưa, đơn li hôn anh xé rồi, anh cũng không đưa ra tòa, cho nên trên danh nghĩa em vẫn là vợ anh"

Thấy cô không nói gì, anh có thể hiểu là cô đã ngầm chấp nhận không nhỉ? " Thôi được rồi, anh không ép em đâu, ngủ đi..." Anh mỉm cười rồi ôm cô vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro