Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản ngược

#Đoản_ngược

Cô với anh cưới nhau được 2 năm, anh rất cưng chiều cô, đương nhiên cô cũng rất yêu anh, hai người đến với nhau vì tình yêu thật sự.

Nhưng tưởng chừng như hạnh phúc sẽ kéo dài, rồi một ngày anh dẫn một cô gái về nói với cô rằng, " Cô ấy đang có thai, em chăm sóc cô ấy giúp anh nhé, em đừng lo, cái thai ấy không phải của anh đâu."

Cô nghe xong thì cảm thấy yên tâm hơn, "Vâng, em sẽ chăm sóc cô ấy."

Từ ngày cô ấy chuyển vào sống cùng, anh đi làm về rất sớm, ăn cơm xong liền đỡ cô ấy lên phòng rồi trò chuyện tới tận khuya mới ngủ. Khi ngủ anh không còn ôm cô như lúc trước nữa, cô nói, "Anh ôm em được không, em cảm thấy không quen" Nhưng anh chỉ hờ hững buông ra một câu, "Anh mệt lắm, em ngủ đi, đừng trẻ con nữa."

Rồi anh quay sang một bên mặc kệ cô, nhưng anh có biết... cô đang khóc.... cô thật sự khó ngủ khi không được anh ôm mà...

------------------

Sáng hôm sau, cô dậy đã không thấy anh rồi. Cô vệ sinh cá nhân thì thấy mắt mình có chút thâm và sưng đỏ, cô cười khổ, rồi lấy một ít phấn trang điểm đánh lên để che đi vết thâm ở dưới mắt.

Lúc đi qua phòng của cô ấy để gọi cô ấy cùng ăn cơm, thì thấy anh với cô ấy đang nói chuyện rất vui vẻ. Cô gõ cửa nhẹ nhàng bước vào phòng rồi hỏi anh, "Anh chưa đi làm sao? Vậy cùng xuống ăn cơm luôn đi cho nóng." Anh không trả lời cô mà quay sang nói với cô ấy, "Anh đi làm nhé, em ở nhà đừng đi lung tung không tốt cho thai nhi đâu."

"Ừ anh đi đi."

Cô: "Vậy anh đi cẩn thận nhé!" Anh chỉ lẳng lặng lướt qua cô rồi trả lời lấy lệ, "Ừ"

Cô cười khổ, cố nén nước mắt không cho nó chảy ra, nặn ra nụ cười thật tươi, "Ngọc Nghi à, cô đang mang thai xuống ăn cơm đi, đừng để bụng đói."

"Vâng, chị xuống ăn luôn đi."

Rồi cô ấy đột nhiên quay lại nói với cô, "Chị à, chị đừng hiểu lầm em với anh ấy, em chỉ là người yêu cũ của anh ấy thôi."

Cô cười, "Tôi không hiểu lầm gì đâu mà, vậy, cái thai cô là sao vậy?"

Ngọc Nghi cười khổ, "Thật ra, anh ấy là giám đốc của một công ty lớn, em thích anh ấy mà anh ấy không thích em, vô tình xảy ra tình một đêm."

Cô thắc mắc, "Vậy anh ta không chịu trách nhiệm sao?"

"Anh ấy không biết em mang thai, nếu biết anh ấy sẽ bắt em bỏ đứa bé mất."

Cô an ủi Ngọc Nghi, "Thôi cô đừng buồn vì loại người như anh ta, anh ta không xứng đáng với tình yêu của cô đâu."

Ngọc Nghi đột nhiên ôm lấy cô rồi nói, "Cảm ơn chị, nói chuyện với chị xong em cảm thấy rất sảng khoái!" Cô chỉ cười cười rồi ôm lại cô ấy.

--------- ta là đường phân cách đây-----------

Đồ ăn trong tủ hết rồi nên cô với bà quản gia cùng ra ngoài mua chút đồ ăn, trước khi đi còn nhắc nhở Ngọc Nghi, " Tôi với bà quản gia đi mua ít đồ ăn, cô ở nhà cẩn thận đừng mở cửa cho người lạ, đừng đi lại cầu thang nhiều không tốt cho thai nhi đâu." Ngọc Nghi vui vẻ trả lời, "Vâng, em biết rồi mà chị cứ đi đi."

"Vậy tôi đi đây!"

-----------

Cô và bà quản gia vừa về đến nhà thì nghe thấy tiếng hét , cô vội vàng bỏ đồ ăn xuống rồi chạy lên lầu. Đập vào mắt cô là một người đàn ông mặc âu phục đang bóp cổ Ngọc Nghi, cô chạy đến kéo anh ta ra nhưng không được, " Anh bị điên sao, bỏ cô ấy ra mau lên!!"

Anh ta liếc mắt nhìn cô nhưng vẫn tiếp tục bóp cổ của Ngọc Nghi, "Lục Ngọc Nghi, cô có bỏ cái thai đi không thì bảo hả?!"

"Kh...Không...tôi....kh...không...bọ(bỏ)..."

"Khốn kiếp!! Vậy thì cô đi chết đi!!"

Nói rồi anh ta đẩy Ngọc Nghi xuống, cô muốn ra kéo cô ấy lại nhưng không kịp mà cô còn ngã theo cô ấy xuống. Vì cô ấy đang có thai nên cố chống đỡ cô ấy, lúc ngã xuống Ngọc Nghi vừa tầm đè lên người cô

Anh ta vì sợ quá nên đã lấy xe phóng đi thật xa.

Cô thấy dưới ngưới mình có gì đó ướt ướt, sờ xuống thì là máu, cô sực nhớ ra còn có một người nữa là Ngọc Nghi, "Ngọc Nghi à, cô có sao không vậy, cô nói gì đi, đừng làm tôi sợ, Ngọc....."

"Này, em làm trò gì vậy?"

Đang hoảng sợ thì thấy anh về, cô như giảm được nỗi sợ hãi, "Anh à, Ngọc Nghi cô ấy...."

"Bốp!!"

Cô sững người.... anh....anh thế mà lại....đánh cô.... Anh quát lên, "Tôi bảo em chăm sóc cô ấy, vậy mà em lại để cô ấy như vậy sao?!" Anh nói xong liền bế cô ấy lên xe mặc kệ cô thế nào...

Cô khóc thê lương, "Tại sao.... tại sao vậy anh....em cũng bị thương kia mà..... em cũng không muốn điều này xảy ra mà.... tại sao....anh không hỏi em.....có bị thương không..... tại sao anh không tin em......em là vợ anh kia mà...."

Cứ như vậy....cô khóc....cô cảm nhận được cổ mình lúc này đau rát.... nhưng nó không đau bằng cái tát lúc nãy.... nó cũng không đau như tim cô lúc này..... không đau bằng việc anh không tin cô..... mọi thứ.... cứ vậy.... mờ nhạt dần....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro