Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản Ngược 4

---3 năm sau---

"Tổng giám đốc, sắp tới sẽ có một hợp đồng bên Pháp, ngài có muốn đi không?"

"Ừ, cậu sắp xếp đi, tôi sẽ đi."

"Vâng, xin phép sếp!:

Anh thở dài một hơi " 3 năm rồi, vợ, em có khỏe không, có nhớ anh không..." anh muốn hỏi, nhưng hỏi ai bây giờ?
----- Pháp ------
Anh vừa kí kết xong một hợp đồng lớn, anh không về khách sạn luôn mà đi dạo quanh một con đường, anh rất thích Pháp vì ở đây có kỉ niệm của cô và anh, nó là nơi hai người từng hưởng tuần trăng mật, cô cũng rất thích đất nước này.

Leng keng... Anh bước vào một quán nước gần đấy rồi ngồi vào bàn kế cửa sổ. Một lúc sau có một người phục vụ ra hỏi anh, "Quý khách muốn uống gì ạ?"

Ở phía bên ngoài cửa sổ kia vốn không có gì để một người như anh phải chăm chú nhìn, anh vẫn không quay mặt lại. Người phục vụ tưởng anh không nghe thấy tính hỏi lại thì anh lại lên tiếng, "Cà phê dược rồi."

"Vâng, phiền quý khách chờ một lát ạ."

Anh nghe giọng nói này có chút quen thuộc,  lúc quay mặt lại thì đã thấy người phục vụ đó đi mất rồi, anh cười khổ một tiếng.

Khoảng 3 phút sau, "Cà phê của quý khách đâ..." Cô chưa nói xong đã thấy trước mặt mình, là người một đàn ông quen thuộc mà mình không thể quên được.

Cô chưa hết ngạc nhiên thì bị anh đột ngột kéo lại, "Vợ... em...là em phải không... em... đúng rồi... là em..." Anh không kiềm được ôm cô thật chặt vào lòng... Anh thật không ngờ sẽ gặp được cô.... Giọng nói run rẩy không dấu nổi sự vui mừng.

Vì đây là quán nước lại là buổi tối, mà anh ôm cô như vậy thật khiến nhiều người nhìn, cô cảm thấy khó xử nên đẩy anh ra "Anh... tôi... a."

Cô chưa nói xong đã bị anh kéo thẳng ra khỏi quán, cảm thấy cổ tay đau, cô bực mình quát lên, "Này, anh làm trò gì vậy, anh kéo như vậy có biết là đau lắm không hả?" Anh nghe xong hốt hoảng vội buông tay cô ra, "Anh... anh xin lỗi... anh làm em đau sao?"

Cô không nói gì, anh cũng không biết nói gì....

Cô định quay người trở lại quán nước lúc nãy thì anh níu lại " Vợ... em... em đi đâu vậy... anh đưa em đi"

" Không cần!" Cô thẳng thừng từ chối.

Anh muốn hỏi cô có sống tốt không, có ai bắt nạt cô không... rất nhiều, nhưng lại không dám.

Cô quay lại quán nước thì có người phụ nữ ra hỏi, " Này, Tuyết Nhiên à, nãy em đi đâu vậy, tưởng em xảy ra chuyện gì rồi chứ?!"

Cô chỉ cười nhẹ trả lời, "Không có gì đâu ạ, vậy em vào làm đây."

Người phụ nữ đó là chủ của quán nước, cô ấy rất tốt, nhờ có cô ấy cô mới có công việc này, "Không cần đâu, nãy có người đến thay em rồi, thôi em thay quần áo rồi về đi."

"Ừm, vậy em về nha chị!"

Cô dọn chút đồ rồi thay quần áo, ra khỏi quán vẫn thấy anh đứng đấy, cô không nói gì chỉ nhẹ lướt qua anh, anh thấy vậy thì đuổi theo cô, "Vợ...em làm việc ở đấy sao?"

Cô không trả lời câu hỏi của anh mà chỉ lạnh nhạt nói, "Hứa tiên sinh, chúng ta đã không còn quan hệ gì rồi, mong ngài đừng gọi tôi như vậy nữa."

Nghe cô gọi mình xa lạ như vậy, anh cảm thấy đau khổ, anh không hỏi cô nữa, sợ rằng cô sẽ lại gọi anh bằng giọng xa lạ đó, anh sợ.....

Cứ vậy, cô đi trước, anh theo sau, chỉ cách cô vài bước chân...

Đi một lúc, tới nơi cô mở cửa bước vào nhà, thấy anh vẫn đi theo, "Anh về đi."

Cô đang định đóng cửa thì bị anh giữ lại "Vợ... em cho anh vào nhà được không.... xe anh để ở khách sạn rồi... bây giờ tối như vậy... cũng không có taxi.... nhà nghỉ cũng... không có."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro