Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản ngược 3

"Con có đồng ý lấy cô ấy làm vợ không?"

"Con đồng ý. Tôi Hứa Kiến Nam không chỉ kiếp này mà còn có kiếp sau hứa sẽ yêu thương em, chăm sóc em là Tịch Tuyết Nhiên đến hết đời...."

Cô mơ màng tỉnh dậy, nhìn xung quanh, là phòng của cô và anh.

Cô nhẹ nhàng cầm lấy hình cưới của hai người, ôm vào lòng rồi cười...cô cười.... cố gắng cười, "Anh ơi.... anh hứa với em rồi mà.... anh quên rồi sao.... anh chỉ hứa xuông với em thôi sao.... vậy tình yêu hai năm qua là gì.... anh đối với em là gì vậy.... là nhất thời?.... Hay thế thân hả anh?.... Trên gương mặt tái nhợt của cô lúc này đã ướt đẫm vì nước mắt... những giọt nước mắt nóng hổi....

Cô hàng ngày đều ngồi ở phòng khách đợi anh về. Nhưng không... anh không về... anh thật sự muốn li hôn với cô rồi sao?...

---------

Đưa cô đơn li hôn xong anh liền ra khách sạn ở. Nếu ở nhà, anh sẽ vì cô khóc mà thương hại cô, anh cũng đã suy nghĩ, liệu làm vậy là đúng hay sai, nhưng anh lại cho rằng chuyện này sẽ qua thôi...

---2 Tuần sau---

Vì Ngọc Nghi vừa tỉnh nên anh đến thăm cô ấy. Khi vừa bước đến cửa thì nghe thấy cô ấy đang cùng một người đàn ông cãi nhau.

"Đồ khốn nhà anh cút khỏi đây ngay!"

"Cô sảy thai rồi, tôi cảm thấy rất vui nha!" Anh ta nở một nụ cười khinh miệt với Ngọc Nghi.

Anh vội bước vào, "Ngọc Nghi, đây là ai vậy?"

Anh ta thấy anh thì nhếch mép, "Tiện nhân nhà cô! Nói là yêu tôi, thế mà đã có đàn ông khác rồi, hừ, không biết được cái thai ấy là của tôi hay của ai?!"

Ngọc Nghi thấy anh thì hốt hoảng chỉ tay vào anh ta, "Anh... chính hắn... hắn đã đẩy em xuống... hắn làm em sảy thai..."

Anh chưa kịp đánh anh ta thì đã nghe anh ta nói, "Ôi, nhắc tới vụ đó, tôi mới nhớ, còn có một cô gái rơi xuống cùng cô đâu rồi nhỉ, chết rồi sao, ừm, cô ta đỡ cho cô mà, không chế...a!"

Anh ta chưa nói hết câu đã bị anh đánh một quyền vào mặt, anh nắm lấy cổ áo anh ta, "Thằng khốn, mày vừa nói gì, mày đẩy ai xuống?!"

Anh ta không ngờ anh sẽ đánh, muốn đánh anh lại bị anh cho thêm một cước vào bụng rồi gào lên, "Mày vừa nói cái gì, nhắc lại cho tao!"

"Haha, tao nói gì? Tao nói cô ta ngu, thấy người ta rớt xuống rồi, còn đỡ cho người ta, chắc chết rồi, hahaha..."

" Mẹ kiếp!" Anh không tự chủ được mình nữa đấm anh ta liên tục, anh ta bất tỉnh rồi anh vẫn đánh, đến khi có người vào can anh mới buông anh ta ra. Lúc này anh mới nhớ đến cô rồi vội vàng lao xe ra khỏi bệnh viện, anh không màng đèn đỏ mà chạy thật nhanh về nhà, anh có cảm giác sợ, rất sợ... sợ mất đi cô...

-----

Anh vừa về đến nhà liền lao thẳng vào phòng ngủ nhưng không thấy cô, anh tìm khắp nhà nhưng cũng không có cô, thấy bà quản gia anh vội hỏi, "Cô ấy đâu, vợ tôi đâu, vợ tôi đâu rồi hả?!" Anh gần như là gào lên

Bà quản gia hoảng sợ lắp bắp nói, "Cô.... cô ấy đi rồi... cô ấy có nhờ tôi đưa cái này cho cậu...."

Là một bức thư: "Chồng ơi, có lẽ đây là lần cuối em gọi anh như vậy... Em xin lỗi đã không làm tròn trách nhiệm của một người vợ... Tài sản trên li hôn em không cần, tài sản em cần là anh... Em ích kỉ quá phải không anh. Nhưng em thật muốn cảm ơn anh... đã cho em biết thế nào là tình yêu... 2 năm qua em hạnh phúc lắm... em buông tay rồi... anh phải hạnh phúc nhé!"

Tách! tách! Từng giọt nước mắt của anh rơi trên bức thư, thấm ướt loang ra trên giấy, "Vợ... vợ ơi... anh xin lỗi... anh sai rồi... anh xin lỗi..." Một bức thư nhưng nó chứa nước mắt của cả cô và anh.

Ở trong bức thư còn có đơn li hôn mà anh đã đưa cho cô, anh nhìn thấy nó thì tim anh đau, anh tổn thương cô thật rồi...

------------

Anh đi làm về thì lên thẳng phòng, "Vợ... anh về rồi này!" Đáp lại anh chỉ là không gian tĩnh lặng của căn phòng, trước kia khi anh về cô sẽ ra ôm lấy anh rồi hỏi han, nấu cơm cho anh... giờ thì sao?

Anh cười khổ, "Vợ... anh cho thằng đấy phá sản rồi.... vợ... họ nấu cơm không ngon... quần áo cũng không phẳng như em làm...."

"Vợ... em đánh anh... mắng anh... chửi anh... làm gì anh cũng được... nhưng xin em... về với anh đi mà... anh sai rồi..." Anh vừa nói vừa ôm lấy bụng, từ lúc cô đi anh uống rượu, hầu như là ngày nào anh cũng uống, cơn đau dạ dày của anh lại tới, "Vợ... anh đau lắm... em đang trừng phạt anh phải không... vậy em cứ phạt anh đi... anh đáng đời lắm vợ à... anh xin lỗi...."

----3 năm sau----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro