Đoản ngược 2
Lúc cô tỉnh dậy đã là việc của 3 ngày sau rồi. Cô cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra, người cô nhìn thấy đầu tiên là bà quản gia.
Bà ấy thấy cô tỉnh thì không dấu nổi vẻ vui mừng, "Cô chủ, cô tỉnh rồi, để tôi đi gọi bác sĩ."
Một lúc sau bác sĩ vào khám, hỏi han vài câu xong mới đưa cô tờ xét nghiệm, " Cô bị trầy xước khá nhiều, nhưng cô đừng lo, vết thương không sâu, chỉ cần nghỉ ngơi, bôi thuốc đều là sẽ khỏi thôi." Cô muốn nói nhưng cổ họng lại rất rát và đau, bà quản gia thấy thế liền nói thay cô "Cảm ơn bác sĩ nhiều."
"Không có gì đâu, là việc tôi nên làm."
"Cô chủ à, cô cảm thấy sao rồi?"
Cô không trả lời câu hỏi của bà mà chỉ cố gắng nói, "A....Anh ấy.....đâu rồi?"
Bà quản gia lúc đầu ấp úng không muốn nói, nhưng nhìn thấy cô bà lại không nỡ, "Cậu...cậu chủ đang ở trong bệnh viện với cô Ngọc Nghi."
Cô lúc này mới nhớ đến cố ấy, lo lắng hỏi, "Ngọc...Nghi...cô ấy...sao rồi?!"
"Nghe nói cô ấy vì mất máu quá nhiều mà bất tỉnh đến giờ vẫn chưa thấy tỉnh lại."
Cô nghe xong hốt hoảng, "Tôi...cho tôi đi thăm...cô ấy được không?!"
"Không được đâu, cô bây giờ không thể đi lại nhiều, cô nghỉ ngơi trước đi, sau đó tôi sẽ xin phép ông chủ cho cô đi thăm cô ấy được không?!" Cô biết bây giờ nói gì cũng không được, nên đành phải nghe theo, "Vậy ...tuần sau cho tôi... đi thăm cô ấy!"
Sau đó liền kêu quản gia đi làm thủ tục xuất viện, cô không thích ở bệnh viện vì ở đây có mùi thuốc sát trùng làm cô khó chịu.
----------
Cô về nhà được 1 tuần rồi nhưng anh rất ít khi về, nếu có về, anh chỉ thay quần áo rồi đi luôn, cô có hỏi, anh chỉ hờ hững trả lởi lấy lệ.
Hôm nay thấy anh về cô vui mừng ra ôm lấy anh, anh chỉ nhẹ nhàng gỡ tay cô ra rồi đưa cho cô một tờ giấy, cô thắc mắc hỏi, "Đây là gì vậy anh?"
"Em cứ đọc trước đi."
Cô cầm lấy tờ giấy mở ra, môi cô run run "Haha...ha...anh... anh đùa em phải không.... em không thích đùa như vậy đâu..."
Anh chỉ nắm lấy tay cô rồi nói, "Anh không đùa, anh xin lỗi, chúng ta li hôn đi." Anh nói xong muốn quay đi lại bị cô níu lấy góc áo, giọng cô nức nở, nghẹn ngào, "Em xin lỗi... em làm gì sai phải không anh... em làm anh buồn sao... nếu có...anh nói đi ... em hứa sẽ sửa mà... anh... anh đừng bắt em kí vào đấy... em không làm được đâu mà..."
Anh không nói gì, chỉ gỡ tay cô ra rồi quay lưng đi mất. Cô đuổi theo anh nhưng anh đã lái xe đi xa, cô chạy, chạy đến khi đôi chân cô xưng đỏ chảy máu, không còn đứng nổi nữa, cô quỳ rạp xuống nền đất đau rát, vươn đôi tay nhỏ bé ra, "Anh ơi...anh đừng đi mà... anh đừng làm vậy với em mà... anh... em không muốn li hôn đâu... anh ơi..." Cô khóc.... khóc một cách thê lương.... khóc cho tim cô lúc này... đau... như một con dao vô hình đâm thật mạnh vào vậy....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro