Đoản 8
Bịch...
Túi thuốc trên tay cô rơi xuống đất. Chuyện gì đang xảy ra vậy. Dượng cô ngoại tình sao, nhân tình lại là người tuổi đời còn không bằng con trai ông ta. Đúng lúc ấy, một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại về phía sau. Cô định hét lên thì đã bị bàn tay người đó bịt miệng.
- ưm...ưm...
- Yên đi! Em muốn ông ta biết em nghe lén à.
- Anh biết chuyện này?
- Đương nhiên tôi biết. Cô ta không phải người duy nhất, nhưng là người đầu tiên tôi thấy dùng cách này bắt bố tôi chịu trách nhiệm. Đúng là nông cạn.
- Anh biết... Anh... Sao anh không nói?
- Sao tôi phải nói? Nói chuyện gì? Nói cho cả thành phố này biết bố tôi nuôi vài cô nhân tình bên ngoài sao? Tôi không muốn can thiệp vào đời tư của ông ta.
- Gì mà đời tư? Vậy mẹ tôi thì sao? Bà thì đang bệnh trên giường mà chồng lại đi nuôi nhân tình. Quá là nực cười.
Nhắn nhếch mép, như có như ko mỉm cười:
- Nực cười? Hừ... Tôi thấy em làm quá lên thôi. Cướp chồng người khác, trước sau cũng bị người khác cướp mất.
- Anh... Anh...
- Thôi được rồi. Họ đi rồi. Vào nhà thôi.
Hắn tính nắm tay cô vào thì bị cô giằng ra làm hắn chú ý tới gói thuốc dưới chân cô. Vội vã nhặt lên, nhưng vẫn chậm hơn hắn một chút. Vừa đọc bao bì vỏ thuốc hắn liền cau mày. Tay bóp chặt lọ thuốc. Nhìn trừng mắt nhìn cô:
- Cô giỏi lắm. Không muốn mang thai con tôi sao?
Cô giật lại túi thuốc, trừng mắt nhìn hắn:
- Con? Tại sao tôi phải có con với loại người như anh? Anh có biết một đứa bé được ra đời là sự kết tinh tình yêu của bố mẹ nó. Còn anh với tôi là gì? Là yêu chắc?
- Không phải em rất yêu anh sao?
- Yêu? Làm ơn đi. Con bé mù quáng yêu anh. Yêu đến nỗi ngu ngốc đã chết trong cái đêm sỉ nhục một năm trước rồi. Còn đêm qua, với tôi đó là sự ghê tởm mà tôi không bao giờ muốn nhớ đến.
Nói rồi cô bước nhanh qua người hắn, đi vào trong nhà, tuyệt nhiên không ngoái lại một lần nào. Hắn vẫn đứng đấy, tay nắm thành quyền, hừ lạnh: "Ghê tởm sao? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Được, tôi sẽ khiến em sống không bằng chết."
Cô đẩy cánh cửa vào phòng. Dượng đang đút cháo cho mẹ cô, cử chỉ rất ân cần, chu đáo. Nếu là ngày hôm qua, khẳng định cô sẽ cảm động rơi nước. Nhất định trong lòng sẽ vui sướng không yên, vì mẹ cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này. Nhưng chứng kiến một màn vừa rồi thì hành động này của dượng đập vào mắt cô chỉ là một hành động giả tạo ghê sợ. Tại sao, một người vừa chối bỏ đứa con còn chưa chào đời của mình lại có thể ngồi đây mỉm cười hạnh phúc nhưa vậy. Tại sao, trong khi vợ mình đang bệnh tật nằm giường ông ta lại có thể ra ngoài tìm nhân tình, lại còn có con với cô ta. Thật nực cười. Đúng là cha nào con nấy, ích kỷ, đểu giả chỉ biết chơi đùa với tình cảm của người khác.
- Về rồi sao?
Tiếng gọi của mẹ đã giúp cô quay lại thực tế.
- Dạ! Chào mẹ, chào dượng. Dượng về lâu chưa ạ?
- Ta cũng mới về thôi. Vừa về đến nhà là ta vào thăm mẹ con ngay.
Mẹ cô cười cười, đập nhẹ vào vai dượng:
- Con thấy đấy. Ông ấy coi mẹ như trẻ con không bằng.
- Dượng thương mẹ lắm mới lo cho mẹ như thế. Người khác muốn còn không được.
- Đúng đúng. Với ta bây giờ sức khỏe của mẹ con là quan trọng nhất.
Nhìn vẻ mặt cười nói vui vẻ của dượng mà cô không khỏi cảm thấy buồn nôn. Tại sao trên đời này lại có con người giả tạo, nói dối mặt cách trắng trợn như vậy. Đợi đến lúc chỉ còn cô và mẹ trong phòng cô mới thấy thoải mái và dễ chịu hơn chút ít nhưng vẫn cảm thấy lo lắng không nguôi. Thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, mẹ cô nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đan chặt vào nhau rất căng thẳng.
- Con có chỗ nào không khỏe sao?
Cô vội lắc đầu:
- Không có đâu mẹ.
- Sao nhìn con căng thẳng thế?
- Con có chuyện muốn nói với mẹ. Nhưng thấy mẹ bệnh nên không dám nói sợ...
- Con cứ nói đi. Mẹ không sao.
- Thật ra lúc nãy. Con...con thấy dượng...đứng nói với một cô gái dưới cổng. Con không cố ý nghe lén nhưng mà...
- Cô gái đó là tình nhân của dượng con phải không?
Thấy mẹ rất bình tĩnh, cô ngạc nhiên:
- Mẹ. Sao mẹ biết? Mẹ không thấy sốc sao?
- Sốc gì chứ. Mẹ biết ông ấy đào hoa từ trước khi cưới cơ.
- Vậy...vậy...tại sao mẹ còn cưới ông ta. Ông ta rõ ràng là kẻ lăng nhăng.
Siết chặt tay của con gái, lúc này bà mới bình tĩnh mà nói:
- Con phải hết sức bình tĩnh nghe mẹ nói. Thật ra mẹ và vợ trước của ông ấy là bạn thân. Sau ngày cô ấy tự sát, mẹ đến để thu dọn đồ đc thì thấy được cuốn nhật ký. Cô ấy viết, kể hôn với ông ta là sự sai lầm lớn nhất của cô ấy. Ông ta không chỉ lăng nhăng mà còn vũ phu gia trưởng. Nhân tình thì được cưng nựng như phượng hoàng còn vợ con thì bị đánh đạp không khác gì osin. Trong cuốn nhật ký còn có bức thư cô ấy gửi cho mẹ, cô ấy nhờ mẹ chăm sóc cho con trai bởi cô ấy không muốn sau này con trai sẽ trở thành một con người như bố nó.
CHOANG...
Một thân ảnh to lớn đứng ở cửa, dưới chân cốc nước vỡ tam tình. Cô hốt hoảng, không lẽ hắn đã nghe thấy được những mẹ cô vừa nói. Cô lắp bắp:
- Anh...anh à.
----Ta là dải lụa phân cách bóng đèn----
Xin lỗi mọi người rất là nhiều. Không phải ta không muốn viết muốn đăng mà máy ta dở chứng. Mới được động vào máy ngày hôm qua thôi. * khóc lớn* xin lỗi mọi người. Thất hứa nhiều quá rồi. Nên tối nay dù buồn ngủ lắm vẫn ngoi lên nè. Đang trong tình trạng, viết được vài câu lại lăn ra ngủ tầm 10p lại mở mắt và viết tiếp. Bh sẽ cố gắng ra sớm nhất có thể khi đk cho phép. * cúi đầu 45°*. Vì viết trong tình trạng mắt nhắm mắt mở và tâm trí phiêu du trên mây nên có chỗ nào lủng củng hoặc sai chính tả nhớ cmt cho mk bt để mình sửa nha. Thank u m.n nhiều.
À. Hnay sinh nhật Mon. Có ai chúc mừng Mon không ah~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro