Đoản
HỒI TƯỞNG CỦA QUẾ ANH
7/9
Ngày cậu nhận lớp mới, tôi vào lớp trễ và bị phạt đội sổ ở gốc lớp. Cậu đi ngang tôi, đặt thêm một quyển tập. Tôi tức giận lấy tập ném vào người cậu. Tôi có ấn tượng xấu với cậu.
15/9
Điểm Lí tôi thấp, tôi xé đi tờ kiểm tra đấy, vứt cuối lớp. Cậu nhặt lên đem nộp lại cô giáo. Tôi ném cặp cậu xuống đất ,cậu tức giận nắm lấy cổ tay tôi siết chặt và bỏ đi. Tôi nghĩ cậu là người hẹp hòi kì lạ.
25/9
Xe tôi hỏng bánh phải dắt bộ, cậu lướt ngang tôi như vô tình, mặc tôi gọi cậu, cậu vẫn cố đi nhanh. Tôi cho rằng cậu khó gần.
20/10
Cậu tặng tôi một quyển truyện thế giới động vật. Tôi cho rằng cậu cố chọc giận tôi. Tôi vứt xuống đất ,cậu xé bỏ quyển tập .Tôi bắt đầu sợ sự tức giận của cậu
13/12
Có người gửi thư tỏ tình cho cậu, tôi khó chịu xé bỏ thư, .Tôi xấu hổ về hành động của mình, tôi dần tránh mặt cậu.
20/12
Cậu rời đi, không nói câu nào với tôi. Một hộp quà nhỏ trong bàn tôi kèm tờ giấy với dòng chữ "Tớ thích cậu" . Tôi đi tìm cậu trong tuyệt vọng, chợt nhận ra tôi đã thích cậu .Đó cũng là giây phút cậu xa rời tôi mãi mãi.
HỒI TƯỞNG CỦA DÃ HI
7/9
Ngày đầu nhận lớp, người tôi ấn tượng nhất chính là cô bé bị phạt đội sổ ở góc lớp.Gương mặt bé nhỏ xinh xắn khó chịu giữ chặt cuốn sổ, môi thì cứ chóp chép như đang mắng ai đó. Tôi viết dòng chữ làm quen đặt lên chồng tập cô đang đội .cô ném trả lại vào người tôi .Tôi thích cá tính của cô ấy.
15/9
Cô ấy tức giận với điểm kiểm tra của mình, tôi vô tình nhận thấy cô giáo chấm nhằm đôi chỗ, nhưng cô đã xé và quăng đi. Tôi lại nhặt lên dán lại và nộp cô giáo. Nhưng cô ấy lại tức giận vứt cặp tôi làm tôi thấy việc làm mình vô ích, nắm cổ tay cô rất chặt nhưng lại thôi đành bỏ đi .tôi thật sự rất thật vọng về cô .
25/9
Ông tôi bệnh nặng, tôi chạy vội về nhà bỏ mặc tất cả mọi thứ. ,lo lắng đến tột cùng. Tôi đã bỏ rơi cô ấy.
20/10
Mẹ tôi bảo tặng cho con gái thứ mình thích nhất sẽ rất có ý nghĩa. Tôi đem quyển sách mình thích tặng cô ấy. Nhưng cô lại vứt đi, tôi tức giận, xé bỏ quyển sách. Tôi thật sự rất khó chịu.
13/12
Tôi nhận được thư tỏ tình, cô ấy lại xé bỏ đi .tôi biết cô ấy đã ghen cảm thấy rất vui. Tôi thích sự đáng yêu của cô.
20/12
Tôi phải chuyển đi xa và không thể trở về. Tôi rất buồn, đành đặt món quà đặt biệt dành riêng cho cô ấy. Thế là thanh xuân tôi có cô đã kết thúc.
[Xấu hay tốt đều do chính ta nhìn nhận, thời gian sẽ làm ta cảm thấy hối tiếc. Thanh xuân không phải để bỏ lỡ. Và thanh xuân của chúng ta gần như đã kết thúc. ]
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro