Đoản 4.3: THIỆN TÂM NÀNG KIỀU NỮ
[...]
Chợt nó ngồi đừ ra trước đống tiền mà nó gom lại, cất giọng hỏi:
- Bố anh là ai?
- Bố tôi? Thằng già bằng tuổi bố cô, là thằng già cặp kè với cô, si mê cô suốt ba năm rưỡi, là thằng già mà cô muốn hắn bỏ vợ, đuổi vợ ra khỏi nhà, gần 50 tuổi phải xách vali ra khỏi nhà vì bị chồng bỏ. Mẹ tôi đấy, nhục nhã không? Nhục nhã đến nỗi phải nhảy lầu chết, là mẹ tôi, mẹ tôi bị một con đĩ ham danh hám lợi hại chết, một con đĩ giết mẹ tôi, nó ám ảnh tôi.
Nó lại cười, cười lớn hơn nữa, nó cắn môi đến bật máu, nó sặc trong nước mắt.
- Đúng, em là một con đĩ, nhưng em không biết bố em là ai, bao nhiêu tuổi để so sánh tuổi tác với bố anh. Đúng, em là một con đĩ, nhưng em chẳng dám phá hoại hạnh phúc của ai đâu anh ơi.
Anh cười, cười sỉ vả, hằn học nhìn nó.
- Một con đĩ chưa từng phá hoại hạnh phúc của ai, tôi tin cô chắc? Một con đi như cô đã ngủ với bao nhiêu thằng? Từ lần đầu tôi ngủ với cô trong lúc cô còn làm gái, 3 năm trước, tôi đã phải thật sự kìm nén để không bóp chết cô, thì ra, cô cũng chỉ là một con đĩ vá trinh. Haha một con đĩ hèn hạ, một con đĩ phá nát gia đình tôi. Khốn nạn!
Nó cố kìm nước mắt, nhưng nước mắt thì lại không thể kìm, cứ thế mà tuôn, cứ rơi lã chã, hòa vào máu, rớt xuồn ga giường một mảng. Nó cười mặc cho nước mắt vẫn tuôn.
- Tất cả đều là giả dối sao anh?
- Tôi cứ tưởng mình đã yêu cô, cứ tưởng tôi đã quên đi mục đích tiếp cận cô. Một sự che giấu hoàn hảo, haha, một con đĩ và vai diễn xuất sắc. Nhưng rồi, trên giường, thì đĩ vẫn là đĩ. Chẳng có câu chuyện thiếu gia và con điếm nào cho cô đâu. Làm sao tôi quên được con đĩ đã giết mẹ tôi? Một con đĩ giết người.
- Vậy, nếu em không phải là một con đĩ, nếu em có một thanh dabh trong sáng, thì anh sẽ yêu em chứ..? Yêu em như anh đã trót yêu..
Anh quay đi.
Nó lau vộu nước mắt, đứng dậy, cầm số tiền của anh đưa lên ngang mặt:
- Nhiều hơn em được trả cho một đêm.
Mặc vội quần áo, lấy nốt đống đồ nó vừa xếp lên kệ sáng nay, lúc xếp nó đã vui sướng và hạnh phúc biết bao, nó nhét cả thảy vào vali, kéo lết khỏi căn phòng đầu tiên, tràn ngậo hạnh phúc, cũng ngập trong bi thương , nỗi đau và nước mắt.
- Cảm ơn anh.
Nó vừa rời gót, người đàn ông gục xuống, anh ta khóc nức nở.
Ngoài trời mưa dần nặng hạt, có phải ông trời cũng khóc thương cho nó?
Nó kéo vali nặng trĩu bước đi trên đường, mưa thấm vào vali làm vậy vốn nặng lại càng thêm nặng.
Nước mưa tạt vào mặt nó rát buốt, tạt vào cơ thể nó, lạnh, kiệt sức và đau đớn, môi cắn bật máu tưởng như đã đông lại, lại chảy ra, hòa vào những giọt mưa lạnh buốt, áo quần nó loang lổ những máu.
Trời, tưởng rằng khóc xót cho nó, cớ sao lại giáng những giọt mưa rát buốt lên vết thương nó, phải chăng trêu ngươi, phải chăng giỡn cợt.
Đau, nó đau lắm, thân thể nó rát buốt, còn tâm can nó như bị cắt xẻ.
[...]
Sáng hôm sau, người ta tìm thấy xác một người con gái, với những giọt máu ở khóe môi, những giọt nước mắt khô đọng ở mí mắt.
Cô ấy đã chết, vì đã sống một cuộc đời không đáng sống.
[...]
Trong cơn mưa lớn như trút nước, như vùi dập, nó bật cười giữa những nổi đau, nó cố lết đến một mái hiên, dưới một góc khuất, trong một ngõ vắng. Nó lục, lục hết những thứ gì nó mang theo. Lấy hộp dao cạo nó mua cho anh để cạo râu, tưởng tượng lại cảm giác vui sướng khi mua nó, tưởng tượng lại cái cảm giác nó đang được chăm sóc anh như chồng mình. Mở quyển nhật kí, nơi nó cất giấu ước mơ được làm người bình thường, ước mơ sống cuộc đời trong sạch. Nó cứa ngón tay, viết vài dong, viết cho ước mơ vỡ vụn của nó, viết cho tình yêu của nó. Viết, viết và viết trong nước mắt. Dòng chữ nguệch ngoạc, trái tim nó vỡ vụn đớn đau.
[...]
Anh đến đồn công an nhận xác và khai báo, người ta nhìn anh như một con ác thú sát nhân.
Anh trầm mặc khai hết những gì người ta hỏi.
[...]
Đám tang của nó chỉ có mỗi anh.
Cũng chẳng phải đám tang, chỉ là chôn một cái xác, ba nén nhang và một tấm gỗ nhỏ viết một cái tên.
[...]
Bức thư tuyệt mệnh và chiếc vali của nó vẫn im lìm nằm nơi góc nhà. Anh chẳng mảy may đụng đến.
Cho đến khi, vào một buổi sáng, một tin nhắn đến làm anh giật mình: "Này, tao lại thấy bố mày cặp kè với con kia rồi đấy."
Anh bàng hoàng.
Anh chết lặng.
Anh run rẩy.
Anh vội vàng nhấc máy gọi lại cho bạn.
" Nó bỏ làm chỗ đấy lâu rồi, trước khi mày về nước cơ. "
Vậy những tấm ảnh? Xem từng tấm ảnh, anh cảm thấy như mình sắp nổ tung, chỉ là những tấm ảnh không rõ mặt, anh rùng mình, người con gái kia, hai mái tóc, hai cái tên, hai cái nghề và chỗ làm giống nhau.
Anh chạy đến góc phòng, gấp rút mở bức thư, tay anh run rẩy. Anh bậy khóc. Trái tim anh như tan nát, một bức thư lấm lem những giọt máu mờ tan vào nước mắt, viết bằng máu, máu của một trái tim đau, viết những tiếng nấc ứ nghẹn không thành tiếng.
" Anh ơi, em nói thật đấy, em chẳng dám phá hoại hạnh phúc của ai đâu anh, em biết, em biết anh sẽ không tin em, em biết rằng anh đang nhầm lẫn, em cũng biết mình chỉ là một con đĩ, em không mong câu chuyện thiếu gia và con đĩ, em chỉ mong một câu chuyện tình ngọt ngào có anh và em. Em ước bản thân chưa một lần trải thân đĩ điếm. Vì anh sẽ chẳng yêu một con điếm đâu.
Vâng, anh đúng, nhưng anh đã sai, số tiền anh trả, không đủ cho tình yêu của em."
Nó chỉ là một con đĩ, nó không sai nhưng chỉ vì nó là đĩ, nó phải chịu vùi dập, nó đã cố gắng quên đi quá khứ, để học cách yêu như một cô gái bình thường nhưng nó, tình yêu của nó vẫn được chi trả bằng tiền. Vì đơn giản, nó dù gì cũng chỉ là một con đĩ.
___
End 🖤
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro