Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Yêu một người không yêu mình, có đáng không?




Một buổi chiều lành lạnh của tháng 12 năm ấy, tôi lang thang một mình trên con đường quen thuộc, cái con đường mà tôi đã đi đi lại lại suốt cả nghìn lần. Có đôi lúc tôi tự hỏi, đường này lại chẳng phải đường đi làm cũng chẳng phải đường về quê hà cớ gì cứ mỗi tối tôi lại như một kẻ ăn mày lang thang đi hết con đường này tới vậy? Hỏi xong tôi chợt bật cười khe khẽ, nếu không đi lang thang như thế chẳng lẽ cứ ngồi ru rú một mình trong căn hộ 100 mét vuông, với bốn bức tường đầy cô quạnh ư?

Cơn gió se se lạnh khẽ thổi ngang qua, tôi tự nhủ thầm, lạnh rồi về thôi. Nhưng là đôi chân vẫn chầm chậm bước từng chút một để hóng hớt câu chuyện của cặp tình nhân nọ và một cô gái nhỏ. Cô gái nhỏ chỉ thẳng tay vào cặp tình nhân ấy, hét lớn:

- Tại sao anh dám đối xử với tôi như vậy hả? Cô ta có gì hơn tôi?

Chàng trai cười nhẹ: "Chẳng có gì là tại sao cả, cô ấy tốt hơn cô về mọi thứ, vậy nên chúng ta chia tay đi!"

- Anh...

Cô gái nhỏ gằn giọng giơ tay lên định tát chàng trai ấy, nhưng đến giữa chừng bàn tay đó lại quay lại hạ trên mặt của chính mình. Cô gái ấy dứt khoát: "Được, chúng ta chia tay!" rồi rảo bước nhanh lướt qua cặp tình nhân đó.

Cô gái nhỏ bé đó mạnh mẽ là thế, hà cớ gì phải lén trốn sau gốc cây rồi khóc một mình? Cô gái đó vốn dĩ có thể tát thật mạnh tên đàn ông cặn bã đó mà, sao phải tự làm đau chính mình đây? Tôi cũng chẳng hiểu nổi giới trẻ thời nay, cũng chẳng hiểu nổi tôi nữa rồi. Miệng thì nói lạnh rồi về đi, mà đôi chân cứ đưa tôi tới trước mặt cô gái nhỏ đang co ro khóc trong đêm lạnh. Lấy chiếc khăn tay trong túi áo, tôi giơ tay đưa tới trước mặt cô ấy.

Cô ấy ngước khuôn mặt tèm nhem đầy nước mắt của mình lên nhìn tôi rồi chợt hỏi: "Có phải tôi tồi tệ lắm đúng không?"

Tôi hơi bất ngờ khi cô ấy hỏi tôi như vậy, tôi cũng không hiểu sao mình lại khẽ ngồi xổm xuống, cầm khăn tay lau đi những giọt nước mắt trải dài trên khuôn mặt của cô ấy rồi an ủi: " Em không tồi tệ với ai cả, em luôn cực kỳ tuyệt vời, chỉ là không ai phát hiện ra em tốt thế nào thôi"

Vừa dứt lời thì cô ấy nhào thẳng vào người tôi rồi khóc càng lớn. Tôi chờ tiếng khóc nhỏ dần rồi hỏi: "Có muốn đi giải tỏa tâm trạng với anh không?"

Cô gái nhỏ khẽ nấc, dụi mặt vào lồng ngực tôi rồi ừ khe khẽ. Tôi đỡ cô ấy đứng dậy, giúp cô ấy lau sạch nước mắt rồi dẫn đến quán hủ tiếu bên lề đường.

- Em muốn ăn gì?

- Tôi ăn gì cũng được!

Tôi hơi gật đầu rồi gọi hai tô hủ tiếu thập cẩm. Trong lúc chờ đợi, cô ấy hỏi tôi: "Vì sao?". Câu hỏi cộc lốc của cô ấy làm tôi bật lên một tiếng cười nho nhỏ, tôi đáp với vẻ đó là lẽ dĩ nhiên: "Không vì cái gì cả!"

- Vì sao anh phải giúp tôi? Anh còn chẳng biết tên tôi là gì.

- Vì...cảm giác của em lúc đó và cảm giác của anh vào mỗi đêm khi ở trong căn nhà rộng rãi đến trống trải vậy đó. Chính là sự cô đơn bủa vây, và cần một ai đó bên cạnh nói với tôi "Bạn không cô độc, bạn còn có tôi"

- Nhưng cảm giác của tôi không phải vậy.

- Ừ anh biết chứ, nhưng anh nhìn thấy cảm giác cô đơn từ em.

Tự dưng cô ấy lại bật khóc. Con gái nhiều khi thật khó hiểu, nói khóc lại có thể khóc ngay được. Khóc chán khóc chê cô ấy liền bật cười gạt đi nước mắt nhìn tôi.

- Anh muốn thử yêu đương với tôi không?

Ở một khắc nào đó, tim tôi đập lỡ mất một nhịp khi thấy nụ cười đó. Khuôn mặt cô ấy không hẳn là xinh, hiện tại do nước mắt mà phấn son tèm nhem hết trông chẳng ra sao cả. Nhưng mà khuôn mặt ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy lại khiến tôi rung động. Rung động tới nỗi chẳng điều khiển được hành vi của bản thân được nữa, cánh tay tôi lơ đãng đưa lên nhẹ nhàng lau đi những vết tèm nhem trên mặt cô ấy rồi cười khe khẽ, "Ừ, chúng ta bắt đầu thử từ bây giờ nhé!"

Bắt đầu một mối quan hệ, bắt đầu được yêu đương. Ừ, cũng vui chứ nhỉ? Cái cảm giác mà mỗi ngày trở về nhà không phải một căn nhà lạnh lẽo trống vắng nữa mà là một nơi có cơm canh chờ sẵn. Cảm giác thực sự rất lạ kỳ!

Ba tháng sống cùng em là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

Thay vì tôi bỏ bữa sáng để chạy vội vã đi làm như mọi khi thì có một giọng nói ngọt ngào đánh thức tôi vào vào mỗi sáng. Thay vì nấu đại bát mì để ăn tối thì lại có một cô gái tất bật qua lại ở trong bếp nấu cho tôi những món ăn ngon lành. Thay vì lang thang ngoài đường hết đêm lạnh thì lại có một cô gái ngồi cùng tôi xem những thước phim tình cảm ngọt ngào, nằm trong lòng tôi nhõng nhẽo.

Dẫu tôi biết rằng, những hành động đó là thói quen của em với người cũ, dẫu biết rằng có đôi lúc bất chợt em bật thốt lên tên của người ấy thế nhưng tôi vẫn giả bộ làm ngơ như không nghe thấy gì. Vẫn giả bộ như toàn bộ những yêu thương ngọt ngào ấy đều dành cho tôi. Để rồi một ngày nào đó em lại nhìn tôi với đôi mắt đầy áy náy.

-Cảm ơn anh ba tháng qua luôn ở cạnh em lúc em yếu lòng nhất, thật sự em rất cảm kích nhưng trong ba tháng qua em thật sự vẫn chẳng thể nào quên được anh ấy. Em đã từng thử chấp nhận anh nhưng đến giây phút cuối cùng hình bóng anh ấy vẫn ẩn hiện trước mắt. Em thật sự rất xin lỗi...

Em áy náy, tôi lại cười. Cười chẳng rõ là ngượng ngạo hay cười vui vẻ, tôi thoải mái đáp lời:

- Không sao đâu em ạ, mối quan hệ của chúng ta bắt đầu bằng chữ "thử" khi không còn muốn thử nữa thì mọi thứ lại trở về quỹ đạo thôi.

- Anh...không buồn đúng không ạ?

- Chỉ một chút thôi em ạ, nhưng không sao, chỉ cần em hạnh phúc là được rồi.

Ừ, chỉ cần em ấy hạnh phúc thì tôi sao cũng được. Vốn dĩ ngay từ lúc ban đầu tôi đã cô đơn một mình, bây giờ chẳng qua nó trở về đúng quỹ đạo của nó mà thôi. Em trở lại với người cũ, còn tôi cũng trở lại với sự cô độc của chính mình.

Không còn cô gái gọi tôi vào mỗi buổi sáng, không còn cô gái nấu ăn chờ tôi về, cũng chẳng còn cô gái nằm trong lòng tôi xem phim mỗi buổi tối trò chuyện cùng tôi. Lại càng chẳng còn một cô gái nào đó nắm lấy tay tôi rong ruổi dạo quanh từng con phố đi bộ vào mỗi chiều muộn. Mà chỉ còn mình tôi, chợt tỉnh dậy vào mỗi buổi sáng khi lầm tưởng có tiếng em gọi. Chỉ còn mình tôi nấu tạm bợ dăm ba gói mì, vài món ăn đơn giản để tống vào miệng. Cũng chỉ còn mình tôi lang thang một mình tại những nơi tôi mà em từng đi qua.

Rõ ràng là tôi đang nhớ em đó, nhớ em rất rất nhiều mà vẫn phải làm như mình chẳng có gì cả. Cảm giác bức bối ứ nghẹn trong lồng ngực mà không biết chia sẻ cùng ai, nó khó chịu đến nhường nào. Có lẽ em chẳng biết đâu, cái ngày em vui vẻ gọi điện mời tôi đến dự đám cưới của em, trái tim tôi như chết lặng. Dẫu biết rằng ngày này vẫn sẽ đến nhưng sao trái tim tôi vẫn chẳng thể kìm nổi đau đớn? Đau xót tột cùng, tôi liền tìm đến bia rượu. Dốc từng đợt, từng đợt rượu cay nồng vào cổ họng tại sao vẫn chẳng thể dập tắt cơn đau đớn trong lòng đây? Tôi chẳng hiểu, thật sự chẳng hiểu nổi bản thân tôi nữa rồi. Rõ ràng tôi quen em cũng mới chỉ gần 100 ngày thôi, mà sao tôi lại cho đi hết tình cảm như thế này?

Tôi chẳng biết bản thân duy trì cái tình trạng tệ hại ấy trong bao lâu, chỉ biết trong một buổi chiều mưa tầm tã em gọi cho tôi với những tiếng nức nở. Em nói em muốn gặp tôi hại tôi tốn cả tiếng đồng hồ sửa soạn lại vẻ bảnh bao vốn có của mình thay vì tên đàn ông nát rượu râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù. Tôi vui vẻ chạy đến chỗ hẹn đã thấy em ở đó với đôi mắt đỏ ửng còn vương hơi nước. Tự dưng lòng tôi trùng hẳn xuống. Như một hành động được lập trình sẵn, tim tôi không hẹn mà nhói lên.

Cô gái ấy nói với tôi, người đàn ông của em lên giường với người con gái khác mất rồi. Cô gái ấy đau lòng khóc nức nở, tiếng khóc hòa cùng tiếng mưa, nghe sao mà não nề đến thế!

Cô gái ấy, thà rằng để người khác làm tổn thương, còn hơn để tôi bảo vệ. Có đôi lúc tôi chẳng hiểu nổi vì cái gì mà cô ấy lại chọn đau thương hơn là hạnh phúc. Đã hai lần khóc trước mặt tôi vì một người, đau cũng chỉ vì một người ấy vậy mà cô ấy vẫn chẳng thể buông bỏ? Cũng giống như tôi, dẫu biết rằng cô ấy sẽ chẳng quay đầu nhìn mình ấy vậy mà vẫn cứ mong chờ. Vì cớ gì lại phải như thế? Vì cớ gì...đến câu trả lời cơ bản nhất đó tôi còn chẳng trả lời nữa là huống chi là cô ấy.

Có nhiều khi tôi muốn hỏi cô ấy cũng như muốn hỏi chính bản thân mình rằng: "Yêu một người không yêu mình, có đáng hay không?"

Có đáng hay không thì tôi lại chẳng rõ, tôi chỉ rõ rằng con tim tôi đang thổn thức khi thấy em lại nhào vào lòng tôi nức nở.

- Cho em một cơ hội bước vào trái tim anh thêm lần nữa được không anh?

Tiếng nức nở yếu mềm như chạm vào trái tim tôi khiến nó rung động. Không phải là đau nhói từng cơn, mà là sự thổn thức ngọt ngào khi mới yêu.

Cho em một cơ hội cũng chính là tự mở ra cho bản thân tôi một cơ hội. Tôi không biết cơ hội này có thể duy trì được trong bao lâu, nhưng tôi chắc rằng sẽ không bao giờ để em nức nở như này tôi sẽ khiến em mỗi ngày trôi qua đều là những tiếng cười thật hạnh phúc.

.....

Một buổi chiều của rất nhiều năm về sau, tôi nhìn tấm ảnh của bà lão in trên bia mộ cười lên rằng: "Bà nó ơi, tôi hơn bà thêm hai tuổi rồi nhé, giờ con cái cũng yên bề gia thất, liệu lúc tôi đến bên bà rồi thì bà có chê tôi già nữa không, hả Dung? Chắc là không đâu nhỉ, tôi yêu bà đến thế cơ mà, bà dù gì cũng phải niệm tình chung sống gần năm mươi năm trời của chúng ta, niệm tình hai đứa con trai hai đứa con dâu mà cười cười rồi ôm ấp tôi chứ, ôm ấp như cái hồi chúng ta còn ở cái thứ quan hệ gọi là "thử" ấy nhỉ? Ôi thật là hoài niệm mà. Bà chờ tôi thêm chút nữa với nhé, đừng léng phéng đi theo thằng khốn nạn nào khác mà phải chờ tôi. Chờ tôi đưa cùng bà đi tới kiếp sau nhé Trần Mai Nguyệt Dung"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro