Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Là duyên hay là nợ?

Cậu có tin trên đời này có ma không? Tôi tin là có đó.

Thế cậu nghe cụm từ "bóng đè" bao giờ chưa?

Cho cậu năm giây nghĩ về nó!

Mà thôi, đọc đến dòng này tôi biết cậu chẳng nghĩ gì rồi. Thôi để tôi diễn giải cho nghe.

Năm tôi học tiểu học, có một lần tôi trên đường cùng mẹ, bà vào nhà một thầy cúng. Cái thời ấy đó mà, đường làm gì đã đổ bê tông đẹp như bây giờ, nó rải đá mạt lên ấy đi sốc phải biết, ấy thế mà tôi lại có thể ngủ ngon lành trong vòng tay của bà. Đừng vội cười tôi, bởi vì ngay sau đó, chúng tôi đến nhà ông thầy. Tôi biết, đã đến nơi, tôi biết mình được đặt lên giường, tôi còn nghe cả tiếng ông thầy tụng kinh, mẹ tôi với mấy bà mấy bác khác thi thoảng thì thầm với nhau dăm ba câu cơ. Tôi biết, tôi nghe thấy hết nhưng mà mi mắt cứ nặng trĩu luôn ấy, muốn cựa người cũng không cựa nổi luôn. Cảm giác như có gì đó đang đè nặng lên mình vậy.

Cậu nghĩ hiện tượng trên là điều gì?

(⊙o⊙)?

Còn nữa, chưa hết đâu để tôi kể tiếp cho mà nghe. Lại nói có một lần, nhà tôi mời ông thầy cúng kia về nhà làm lễ. Đó, chủ chốt là cái hôm đó tôi nằm ngủ bên ngoài gần chỗ ổng đọc kinh, thế rồi muốn dậy mà không dậy nổi, tai thì nghe người ta nói mà mắt không mở lên nổi, cựa người cũng không cựa được, muốn mở miệng nói mà cũng chẳng nổi. Quan trọng hơn đó còn là ban ngày, ban ngày đó.

WTF? Chuyện gì đang sảy ra thế?

(⊙o⊙)?

Sự việc vốn dĩ chẳng dừng lại ở đó đâu. Năm lớp 10, thằng em tôi được bữa hâm hâm mò sang phòng tôi ngủ, thôi thì không sao nó ngủ mặc nó dù gì giường cũng rộng, còn có thể nằm gác chân lên người nó thoái mái nữa. Ai mà ngờ được, vừa đưa tay tắt điện, bên tai nghe thấy một thứ âm thanh rít lên rất chói, kiểu như cái tiếng mà bạn đưa micro vào gần cái loa vậy đó, thật sự rất rất chói tai luôn. Rồi cũng như mọi lần, muốn nói mà không mở miệng được ấy, tay thì muốn đưa qua đụng phải người thằng em cho có hơi người sẽ không sao nữa, cơ mà có cựa nổi quái đâu mà.

Sau đó, không có sau đó bởi vì không làm gì được tôi liền mặc kệ sự đời mà ngủ luôn.

Còn nữa, các cậu đã nghe đến việc được báo mộng chưa? Tôi được báo mộng bằng các giấc mơ, nghe hơi nhảm nhí nhưng là thật đó. Để tôi kể cho mà nghe.

Này nhá, liên tiếp một tuần tôi mơ toàn những giấc mơ không đến nỗi nào, sau đó đùng một phát không mơ thì thôi chứ đã mơ thì nửa đêm bật mình tỉnh dậy. Bởi vì mơ thấy không những thứ máu me ghê gớm thì cũng là những thứ tởm lợm nhìn phát buồn nôn. Có lần còn mơ thấy dì họ tôi bị chặt đầu ném vào rừng, thân xác máu me thì cứ lấp la lấp lửng bay. Còn có một lần mơ thấy một ông đầu trọc mặt mũi dữ tợn đến dụ tôi nói là ông cháu đi rồi, mau đi theo ta đi, lúc đó tôi không đi mà chạy về nhà hỏi bà có biết ông đầu trọc đó là ai không, ai dè thấy mặt ông ta lấp ló ngoài vườn, miệng thì cười nhưng mắt cứ nhìn tôi chòng chọc, tôi nói với bà nhưng bà tôi bảo không thấy ai. Đó quan trọng hơn là sau những đêm ấy tôi nghe từ bà tôi kể ở trong xóm mình hôm nay ông này mất, hôm sau anh kia gặp tai nạn.

Nghe vậy chắc các cậu không tin đúng không, nhưng mà đó là sự thật, sự thật đó.

o(╯□╰)o

Và còn nữa, sau những giấc mơ giật mình giữa đêm khuya ấy là lại nghe thấy những âm thanh rít lên bên tai rất khó chịu. Vả lại những giấc mơ kinh dị đó luôn ám ảnh đến bây giờ thi thoảng vẫn nghĩ đến luôn ấy. Nếu không sao có thể kể rõ ra như vậy chứ.

À quên nói, cái vụ mà ông đầu trọc mà tôi mơ thấy đó, sau đêm hôm đó thời sự đưa tin cô bé người Việt bên Nhật bị giết đó. Chuyện này tôi đảm bảo là có thật luôn ấy.

╮(╯▽╰)╭

Vào một ngày có sao không trăng, tôi lại leo lên sân thượng ngồi ngắm sao. Đó là thói quen của tôi rồi, cứ hôm nào có sao là tôi lại mò lên sân thượng ngồi ngẩn người ngắm những vì sao lấp lánh. Điện thoại đang bật lên bản nhạc "I do", tôi cố ngân nga theo điệu nhạc rồi ngắm sao.

"My whole world changed
from the moment I met you
And it would never be the same
Felt like I knew
that I'd always love you
From the moment
I heard your name

Everything was perfect,
I knew this love is worth it
Our own micracle in the makin'
'Til the world stops turning
I'll still be here waiting
and waiting to make that vow that I'll...

I'll be by your side,
'til the day I die
I'll be waiting 'til hear you say I Do
Something old, something new
Something borrowed, something blue
I'll be waiting 'til I hear you say I Do

Smiles by the thousands,
ya tears have all dried out
'Cos I won't see you cry again
Throw pennies in the fountain,
and look at what comes out
Sometimes wishes do come true

Everything was perfect,
I knew this love is worth it
Our own micracle in the makin'
'Til the world stops turning
I'll still be here waiting
and waiting to make that vow that I'll...

I'll be by your side,
'til the day I die
I'll be waiting 'til hear you say I Do
Something old, something new
Something borrowed, something blue
I'll be waiting 'til I hear you say I Do

Always better than worse,
Protect you from the hurt
I'll be waiting 'til hear you say I Do
I Do love you, yes I Do love you
I'll be waiting 'til hear you say I Do
Coz I love you, love you ...

I'll be by your side,
'til the day I die
I'll be waiting 'til hear you say I Do
Something old, something new
Something borrowed, something blue
I'll be waiting 'til I hear you say I Do
We're shining lie a diamond,
Just look at us now,
I wanna hear you say I Do"

Đấy mấu chốt là vừa ngân nga xong thì thấy có cái bóng lướt lướt qua mặt mình, tôi sợ quá liền hét toáng lên. Bố tôi ở dưới nhà gắt lên: "Mày lại làm trò mèo gì trên đấy mà la hét to thế, khuya rồi không để ai ngủ hả?"

Ựa, bố à có con ma đang đứng trước mặt con đây này. Huhuhuhu

"Em nhìn thấy tôi đúng không?"

Á á á con ma biết nói. Tôi sợ lắm, mắt mũi nhắm tịt lại, tay chân quơ loạng quạng hết cả lên.

"Đừng sợ, anh không hại em đâu"

Có ma mới không sợ, huhuhu mặc dù tôi hay gặp ác mộng nhưng mà tôi chưa có gặp ma bao giờ, huhuhuhu.

"Mở mắt ra nhìn đi, anh không phải ác quỷ đâu"

Nhưng mà anh là ma!

Trong lòng gào thét nhưng tôi vẫn len lén hé mắt ra. Ớ, thì ra anh ta cũng không quá đáng sợ nhỉ? Cái bóng trắng lờ mờ ẩn hiện trong đêm tối, khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện nhưng trông rất hiền, nhưng mà anh ta không có chân, huhu nó cứ lấp lửng bay quanh tôi, sợ thót tim luôn ấy.

"Anh đã chết được một tháng nay rồi, nhưng người nhà chẳng ai biết anh đã chết, anh lại không có cách nói cho ba mẹ anh biết vì nhà anh luôn được thần thổ địa bảo hộ bao đời nay rồi, vì thế anh chỉ có thể bay lang thang vất vưởng tìm người giúp, và rồi anh phát hiện ra em, một cô gái rất đặc biệt..."

WTH? Có ai nói cho tôi biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra được không?

"Em giúp anh được không?"

- Ự...Ực...anh...anh đừng có lại gần tôi, gần đây tôi có tỏi đó, là tỏi đó sẽ dọa anh chết sợ luôn đó...

Tôi nuốt nước bọt lùi dần lại phía sau, bỗng dưng tôi thấy anh ta cười, dù chỉ là khi ẩn khi hiện lập lờ nhưng mà anh ta đang cười, chẳng hiểu sao tôi lại đứng ngơ ra nhìn bóng ma đó.

"Em thật sự rất đặc biệt!"

Tôi biết tôi đặc biệt rồi, việc thấy ma là đã quá đặc biệt rồi đó.

"Nếu anh biết em sớm hơn, anh thật sự rất muốn thử yêu em"

Anh đang thả bả tôi đó à!? ╮(╯3╰)╭

"Em có thể báo cho gia đình anh rằng anh đã chết được không? Em có thể bảo họ đến tìm xác anh được không?"

Tôi lặng thinh nhìn bóng ma vất vưởng kia.

"Giúp anh được không, cô bé?"

Tôi gật đầu ra vẻ đồng ý. Không đồng ý thì biết làm sao bây giờ, không đồng ý có khi anh ta lại bám tôi suốt đời quá.

- Nhưng... Nhưng tôi có điều kiện nha...

"Ừm, em cứ nói"

- Anh có thể đuổi giúp tôi không bị bóng đè nữa không?

Tôi cắn môi. Tôi ghét cảm giác mình tỉnh mà cứ như không đó, rất khó chịu. Lại còn cả những âm thanh chói tai đáng ghét đó nữa.

"Ừm, anh đồng ý"

Bỗng dưng điện thoại tôi phát lên câu chuyện Đêm không trăng của Nguyễn Ngọc Ngạn. Ôi má ơi, hôm nay không trăng nhưng có sao, không người nhưng lại có ma, có ma đó, huhuhu. Ngày thường cứ mở truyện ma của ông Ngạn cho ông tôi nghe, tại sao nó lại phát ngay lúc này cơ chứ (~T.T~)

***

Sáng hôm sau, tôi nghe lời bóng ma hôm qua gọi điện cho gia đình anh ta.

"Alo"

- A, cháu chào bác ạ!

"Cháu là?"

Giọng người phụ nữ trung niên bên kia ngập ngừng hỏi, tôi cười hì hì.

- Dạ, cháu là bạn của anh Hưng bác ạ.

"À, có việc gì không cháu"

- Cháu nói việc này bác đừng đau lòng quá nha bác. Anh Hưng, anh ấy mất rồi bác ạ, anh ấy bị...

"Cháu có phải bạn thằng Hưng không đấy? Không dưng lại trù nó chết là sao?"

- Bác à, bác đừng cúp máy vội, cháu biết là bác không tin đâu nhưng cháu muốn hỏi bác, có phải một năm trước anh Hưng xin bác đi làm ăn xa đúng không?

"Đúng..."

Giọng bên kia đầu giây lại khẽ ngập ngừng, tôi lại liến thoắng nói tiếp.

- Còn nữa, mỗi tháng anh ấy đều gọi điện về một lần nhưng tháng này anh ấy không gọi về đúng không ạ?

"Đúng vậy, thằng Hưng nhà bác xảy ra chuyện gì rồi, cháu nói bác nghe đi..."

- Á....

Ôi trời đất ơi, anh đừng đột ngột xuất hiện trước mặt tôi như âm hồn không tan vậy chứ. À quên anh ta là hồn ma. Ựa.

"Cháu sao vậy? Mau nói cho bác biết đi"

- A, cháu không sao.

Tôi che ống nghe lại hỏi anh ta : "Lần sau anh xuất hiện có thể báo trước cho tôi một tiếng có được hay không? Tôi yếu tim lắm đó"

"Em không cần để ý đến anh đâu, anh chỉ muốn nghe giọng mẹ anh thôi"

Hự, có ma mới không để ý đến anh ấy, tôi là người không để ý mới là lạ đó.

- A, là thế này, cháu nói có thể bác không tin đâu nhưng cháu được anh ấy báo mộng, anh ấy nhờ cháu gọi cho bác đi tìm xác anh ấy. Anh ấy nói trong một lần đi qua Đèo Khau Phạ ở Yên Bái không may xe máy anh ấy bị mất phanh nên lao xuống dưới đèo, xác anh ấy hiện rơi ở dưới vách nơi gần con suối nhỏ đó bác, với lại khi ấy lại không có ai...

"Cháu lừa bác phải không? Nếu nó xảy ra chuyện nó phải về báo mộng cho bác chứ..."

Tôi phát hiện giọng bên phía đầu dây dường như đang run rẩy.

- Anh ấy nói nhà bác có thần thổ địa bảo hộ bao đời nay, vì vậy mà anh ấy không thể báo cho bác được. Với lại cháu là một cô gái đặc biệt, cháu có thể nhìn thấy ma...

Câu nói cuối tôi nói nhỏ thật nhỏ bởi vì tôi nghe thấy tiếng thút thít nghẹn ngào của một người mẹ. Chắc hẳn bà ấy rất đau lòng khi mất đi một đứa con trai. Chẳng hiểu sao tâm tôi não nề đến lạ.

"Cảm ơn em nhé cô bé, sau này có duyên chúng ta sẽ gặp lại

Má ơi, tim tôi ngừng đập cmnr. Ựa
Tôi mới không muốn gặp lại anh nữa đâu. Lúc anh ta dần dần biến mất tôi thấy anh ta lại cười, cái bóng trắng mờ ảo biến mất như làn sương sớm mai.

Sự việc là như thế đó. Buổi tối của đêm hôm sau thời sự đưa tin tìm thấy xác của anh ta. Một tháng rồi, xác anh ta đang trong quá trình phân hủy, những con dòi lúc nha lúc nhúc chen nhau trong từng thớ thịt, máu đen ngòm bết hẳn lại một bên mặt, nửa mặt còn lại bị úp xuống mặt đất đang bị lũ dòi gặm nhấm trông phát tởm. Eo ôi, tôi đang cắn dở miếng táo mà phải chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Cái cảnh tởm lợm đó mà cũng quay lên ti vi thì thôi cũng đến nể với mấy tay phóng viên.

Để rồi cái khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn lên gương cái bóng trắng lập lờ bên trong gương lại hiện ra trước mặt tôi.

- Á.....

Tôi hét, bố tôi lại gắt gỏng chửi vào.

- Ô hay, cái con dở, mày suốt ngày lấy việc la hét làm thú vui hả?

Bố à, con gặp ma mà, huhu bố phải hiểu cho một đứa yếu cmn tim như con chứ.

" Cảm ơn em nhé, cô gái vô cùng đặc biệt, anh đến để tạm biệt em..."

Aaa tốt nhất đừng hù dọa tôi nữa, tim tôi đau quá man.

"Tạm biệt em, chúng ta sẽ gặp lại nhau, sớm thôi..."

Anh ta cười rồi lại biến mất.

Huhuhu, tôi mới đếch thèm gặp lại anh đâu.

***

Cuộc sống của tôi từ ngày anh ta biến mất, vô cùng vô cùng thoải mái luôn bởi vì tôi không có bị bóng đè nữa, càng không mơ thấy ác mộng nữa. Tuy là đôi khi có nhìn thấy cái đó cái đó nhưng tôi đều nhắm mắt cho qua. Hự, tôi không muốn rước rắc rối về nữa đâu ≧﹏≦

Một buổi chiều cuối thu, tôi tung tăng bước vào cánh cổng đại học cùng bạn cùng phòng. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, tôi sợ máu cơ mà chả hiểu sao lại thích học y. Haizzza.

Đang đi bỗng con bạn kéo tôi đứng khựng lại, tôi ngạc nhiên nhìn con nhỏ như sinh vật lạ. Theo hướng nhìn của con nhỏ, tôi thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen đứng tựa người vào chiếc ô tô đen. Nhìn lên khuôn mặt thì á......là maaaaaaaaaaaa!

"Cô bé đặc biệt, anh liệu có cơ hội để theo đuổi em chứ, Nguyễn Phùng Lan Phương?"

Á á á á là ma, ma đó là cái con ma nhờ tôi giúp đó huhuhu, số tôi là cái số chó má gì thê mà chuyên gắn liền với ma như thế này a. Cái này là Duyên hay là Nợ vậy a~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro