Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Có em ở đây


Tôi đã từng, là một cô gái không thích những người hút thuốc lá.

Tôi đã từng, là một cô gái không biết đến bia rượu.

Tôi đã từng, là một cô gái không biết quậy phá làm mất lòng người khác.

Tôi đã từng, là một cô gái rất thích những màu sắc tươi sáng.

Tôi đã từng là một cô gái rất thích ánh bình minh buổi ban mai.

Và...

Tôi cũng đã từng chỉ là một cô gái của chính mình, làm những gì mình thích...

Thế nhưng đó cũng chỉ là đã từng mà thôi...

Bởi...

Tôi của bây giờ chỉ là một đứa con hư hỏng, một đứa con gái suốt ngày chỉ biết đến rượu chè phá phách thậm chí là qua đêm ở bên ngoài...

Tôi là vậy đấy...

Các cậu có muốn nghe tôi kể chuyện không? Một câu chuyện nhảm nhí đã biến một đứa con gái ngoan hiền thành một đứa con hư hỏng.

Đó là câu chuyện xảy ra cách đây đã là bốn năm rồi. Khi ấy tôi là một cô gái đang ở độ tuổi 18 tươi đẹp nhất của thời thanh xuân. Thế nhưng cũng bởi cái độ tuổi ấy tôi bị vùi dập xuống hố đen của cuộc đời.

Chính vì gặp anh nên cuộc đời tôi trở nên không lối thoát.

Chính vì gặp anh nên tôi đã rất thích mưa. Bởi vì mỗi lần mưa rơi là tôi lại bắt gặp anh, một chàng sinh viên nghèo vui tính lại tốt bụng. Anh khá là đẹp trai, chơi đàn ghi ta rất giỏi nữa. Mỗi lần mưa hát, tôi lại nhìn thấy một chàng trai ngồi ở một góc đệm nhạc cho mưa. Cứ một lần lại một lần như vậy, tim tôi bắt đầu dao động lúc nào chẳng hay.

"Chào anh, anh tên gì cho em xin số anh được không?"

Tôi khi ấy vẫn còn vô tư lắm. Con gái người ta xin số trai thì mặt đỏ bừng, nói lăp ba lắp bắp. Còn tôi thì mặt tỉnh bơ, nhìn anh rồi cười.

"Xin lỗi em, anh không dùng điện thoại"

Anh nhìn tôi, môi khẽ động rồi hơi cúi đầu xuống.

"Vậy anh có thể dạy em chơi đàn được không? Anh chơi hay quá nên em cũng muốn học"

"Vậy hả? Nếu em thích thì để anh dạy em nhé"

"Dạ, hì hì"

Anh dạy tôi học đàn. Từng nốt nhạc từng thanh âm cứ thế vang lên trong lòng tôi. Dần dần anh dạy tôi biết thế nào là yêu một người, dạy luôn cả cách xấu hổ, ngại ngùng trước người mình yêu. Có lẽ những thứ này anh chẳng biết đâu nhỉ?

Thời gian cứ trôi dần dần như thế, hai tháng trôi qua tôi đã học được đánh đàn. Nhiều lần anh từng nói nếu tôi đã học được cách chơi đàn tốt như vậy thì không cần đến gặp anh nữa. Tôi buồn lắm chứ nên là luôn tìm cách kéo dài khoảng thời gian bên anh.

Thế nhưng bữa tiệc nào rồi cùng đến lúc phải tàn, cuộc gặp nào cũng đến lúc phải chia tay.

Anh chẳng còn đến...góc phố bình lặng quen thuộc. Khi xưa là anh đệm nhạc cho mưa hát, bây giờ chỉ còn mình tôi ngồi hát cùng mưa.

Tôi nghe người ta nói, thấy anh đi bên một cô gái rất xinh đẹp. Tôi buồn. Nước mắt hòa vào làn mưa. Tiếng đàn cùng đệm cho mưa hát.

Tôi chẳng hiểu nổi, cô gái ấy có gì tốt hơn tôi. là cô ấy xinh đẹp hơn tôi, cô ấy giàu có hơn tôi hay là cô ấy dịu dàng hơn tôi đây? Tôi thực ganh tị với cô ấy. Nhưng ganh tị thì làm được gì bây giờ, tôi cũng chẳng thể thấy anh.

Cứ một ngày lại một ngày tôi đều ngồi đợi anh trở lại. Người ta hay nói, "Chờ đợi là hạnh phúc" vậy mà sao tôi càng chờ, càng có cảm giác thất bại thế này.
1 tháng...

2 tháng...

6 tháng...

Ngay cái khoảnh khắc mà tôi sắp từ bỏ việc chờ đợi thì cũng là lúc tôi thấy anh. Vẫn là anh của ngày nào nhưng lại có chút khác biệt.
Từ bao giờ anh lại hút thuốc? Mùi thuốc lá nồng nặc hòa quyện vào không khí. Tôi rất ghét mùi thuốc lá, thậm chí là dị ứng thế nhưng vì anh tôi học cách làm quen với khói thuốc bằng việc tập hút thuốc lá. Thật ngu muội mà phải không?

- Sao lại là em?

- Đợi anh.

Anh hỏi trong làn khói mờ ảo. Tôi cười với cái nhìn xa xăm. Anh nhìn tôi rồi cúi đầu nhả ra làn khói thuốc khẽ thì thào: "Anh là thằng tồi, chẳng xứng với ai cả vì vậy hãy để anh một mình"

- Không sao anh ạ, anh đừng buồn vì có em ở đây rồi.

Anh mỉm cười rồi xoa đầu tôi. Anh chẳng biết nụ cười của anh làm tim tôi xao xuyến.

- Anh là một thằng đàn ông vừa nghèo vừa không có tiền đồ, vì cái gì em lại không ghét bỏ anh?

"Vì em thích anh..." Tôi nói. Nhưng chỉ là lời lẩm bẩm trong miệng có lẽ anh chẳng nghe thấy đâu.

- Sao em không nói gì?

- Vì anh đàn rất giỏi, hì hì.

Tôi cười. Cười để che đi nỗi buồn trong ánh mắt. Có biết bao cô gái luôn để nỗi buồn thể hiện ra ngoài muốn nhận lại điều an ủi chia sẻ từ ai đó. Nhưng tôi, chính tôi lại chôn lấp nỗi buồn ấy. Tôi luôn cười, bởi chẳng muốn để ai thấy mặt yếu đuối của bản thân.

- Vậy sao?

- Dạ

Cuộc sống của tôi cứ ngỡ rằng lại mở đầu từ đó. Ai mà ngờ rằng người mà tôi yêu lại chỉ vì một cô gái khác mà ra vào quán bar. Anh uống rồi lại uống. Từng đợt rượu cứ thế bị anh uống vào. Tiếng anh nức nở gọi tên cô ấy làm tim tôi đau nhói. 

Đau khi người anh yêu chẳng phải tôi.

Đau khi thấy anh khóc vì cô gái ấy.

Đau khi anh ở bên trong tôi nhưng miệng cứ kêu tên người con gái ấy.

Tôi đã trao thứ quý giá nhất đời con gái cho anh. Nhưng người mà anh luôn nghĩ đến lại là cô ấy chứ chẳng phải tôi. Nước mắt từng đợt từng đợt chảy dài thấm ướt cả gối. Tôi cố gắng nhìn lên trần nhà cho nước mắt ngừng rơi. Trước mắt tôi chỉ là một màu đen, đen như cuộc đời tôi vậy.

- Em...Sao lại là em? 

Tôi khẽ kéo trên môi một nụ cười để che đi niềm đau nơi đáy mắt.

- Hôm qua em ở quán bar với bạn, tình cờ thấy anh...

- Hôm qua, anh... anh sẽ chịu trách nhiệm...

- Dạ không cần đâu anh, dù sao em cũng chỉ là một đứa con gái lẳng lơ thôi mà, anh có lẽ là người thứ mười mấy, à hai mấy rồi cũng không chừng...

Tôi cười phớ lớ nhặt quần áo mặc vào rồi rời đi. Nước mắt vì đâu mà cứ lăn dài, rõ ràng đây chính là cuộc sống tôi chọn lựa, là con đường tôi muốn đi cớ sao lại nhiều đau khổ đến vậy? Anh "yêu" tôi, nhưng miệng lại rên rỉ ngân nga tên người con gái khác. Lần đầu tiên của tôi cho anh, nhưng miệng lại nói rằng bản thân chẳng khác gì một con điếm. 

Mưa lại hát, hát lên một bản tình ca nghe sao buồn bã.

Sau đêm đó, tôi chẳng còn đến...góc phố quen thuộc hát cùng mưa vào mỗi buổi chiều. Chẳng còn chờ đợi anh đến, cũng chẳng còn gặp anh. Bởi tôi sợ, gặp anh rồi lại chỉ là câu nói sẽ chịu trách nhiệm của anh.

Và tôi cũng chẳng còn là một đứa con gái ngoan hiền trong mắt ba mẹ, mà chỉ là một đứa con gái hư hỏng. Rượu bia, thuốc lá có thứ gì mà tôi không thử chứ. Nực cười! Có người nói tôi ngu ngốc. Họ hỏi tôi, vì một thằng đàn ông mà hành hạ bản thân vậy có đáng không? Có đáng không, ha ha. Đáng lắm chứ, bởi tôi suy cho cùng cũng chỉ là một đứa con gái rất yếu lòng. Chỉ cần một tổn thương nhỏ đã đủ để tôi sụp đổ rồi. 

Tôi nghe họ nói, anh bây giờ đã lấy cô ấy rồi, anh đã cưới được người mà anh yêu. Còn tôi, chỉ ngồi trong bệnh viện chỉ nhìn về một phía xa xăm.

Bác sĩ nói, tôi bị ung thư phổi do khói thuốc lá. Tôi chỉ còn thấy ánh mặt trời chỉ vài hôm nữa thôi. Chỉ còn vài ngày cuối, tôi muốn nhìn thấy anh, người còn trai khiến tim tôi rối loạn. Người con trai khiến tôi trở nên như vậy.

Tôi biết, không có anh vẫn còn rất nhiều người yêu thương tôi. Thế nhưng, tôi lại yêu anh, yêu một cách cuồng dại.

Nếu được một lần nữa làm lại cuộc đời, tôi vẫn sẽ lại yêu anh.

Bởi vì nơi nào có anh, là nơi tôi sẽ hướng đến.

"Người tôi yêu chẳng yêu tôi
Người tôi yêu buồn ấy
Người tôi yêu đau vì ấy
Người tôi yêu rơi lệ ấy
Tôi luôn cười để che đi nước mắt
Bởi tôi muốn người thấy
Một gái hay cười
Cùng câu nói:
" em đây"
  ...từ Tôi..."

Hạnh phúc nhé, người em yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro