đoản 5
năm ấy cô còn nhỏ một đứa con vợ lẽ , mang số phận họa thủy diệt quốc. bị người đời phỉ nhổ , kinh bỉ , luôn bị lôi ra làm vật trêu trọc , trút giận
Hồi nhỏ, cô hay theo cha vào cung, bị đám con nhà thế gia khác bắt nạt.
Ngày ấy cô yếu đuối mà chông nơi số phận , bị bắt nạt , bị đánh đập có lẽ nó sẽ là mãi cho đến một hôm , hôm ấy cô cũng bị bắt nạt nơi cung cấm đầu đàn do chính tỷ tỷ ruột của cô.Chúng rủa nàng mệnh xấu, khắc cả thiên hạ.
Nàng trực tiếp dùng nắm đấm giải quyết, đánh nhau rất hăng. Khi đó, hắn xuất hiện.
-Các ngươi đang làm gì?-
Hắn trầm giọng, còn nhỏ nhưng khí chất vương giả đã át người.
Đám trẻ bị doạ, lùi vào một góc, có cậu nhóc to gan chỉ vào nàng.
- dạ nàng ta là họa thủy duyệt quốc người đời vẫn nói ạ-
Hắn nheo mắt nhìn nàng, rồi quét đám kia một lượt, ánh mắt lạnh lùng.
Nàng cảm kích, không hổ hoàng tộc, rất biết an dân, công bình đối xử.
Nhưng hắn lại nói.
-Hoá ra là nữ nhân sao chổi, các ngươi đánh nhẹ như vậy, còn để nàng ta chống lại-
Được hắn cổ vũ, đám kia tiếp tục cho nàng một trận. Lần này nàng thua, không thể đấu lại bọn ngu vì chúng quá đông.
Xem náo nhiệt chán mắt, hắn quay đi. Nàng nhìn theo bóng lưng vô tình kia, rất căm ghét.
Sát sinh sao? Vậy nếu nàng gả cho hắn, liệu có khắc chết được cả nhà hắn không? Haha.
Ý nghĩ xuất hiện trong đầu, nàng hứng thú vô cùng. Quên cả đấm đá đang nện vào người, nàng chìm trong vọng tưởng của mình.
Nhất định nàng sẽ cả đời bám hắn, khắc chết hắn mới thôi.
Sau ngày đó, nàng quên mất nữ nhân phải cầm kỳ thì hoạ, lao đầu học võ.
Trong cuộc thi tài tử kinh thành mùa xuân năm ấy, nàng đứng hạng nhì thi võ. Đám người hay bắt nạt nàng giảm đi một nửa.
Năm sau đó, nàng tiếp tục hạng nhì. Kẻ đứng nhất vẫn là cái tên Tam vương gia đó. Nàng quyết không bỏ cuộc, năm sau thi lại.
Năm tiếp theo, đấu ba hiệp vẫn hoà. Hắn tức giận, nàng hả hê. Trước khi rời khán đài, hắn lườm nàng một cái.
-Đồ sao chổi-
-Cám ơn vương gia khen ngợi-
Nàng cười đáp.
Về sau, kinh thành không ai dám bắt nạt nàng, chỉ nói xấu sau lưng.
Đến cái ngày , cha đổ bệnh đột ngột, nhiệm vụ nơi biên cương không thể đảm, nàng thay cha dâng tấu, xin đi.
Lần này hắn đi cùng, hắn đích thị là Chiến thần, giặc đến không thể đứng nhìn.
Nàng ghét bỏ, tuy nhiên đại sự quan trọng, coi như vừa mù, vừa điếc, không thấy hắn bên cạnh là được.
Cuối cùng, hắn chỉ quan sát. Nàng giết giặc.
Loạn tặc dẹp xong trong vòng nửa tháng, chiến công của nữ nhân 16 tuổi. Huyền thoại này vang xa. Tứ quốc cử người đến Yến quốc xin hoà thân.
Khi những kẻ đó dâng tấu, hắn cũng có mặt trên triều, hắn chỉ nói.
-Nàng ta mệnh sát sinh-
Đám sứ thần ngoại quốc nghe vậy, lần lượt ra về. Nàng cũng không bận tâm, chẳng hề gì.
Hoàng thượng ái ngại. Hỏi nàng nguyện vọng, nàng đưa ngón tay chỉ thẳng vào hắn.
-Tiểu nữ muốn gả cho vương gia-
Lần này hắn ngồi im như phật, không phản ứng. Tay giấu trong áo đã ướt mồ hôi, tim nhảy lên mấy nhịp.
________________
Kinh thành hôm nay náo nhiệt. Chiến thần và Sao Chổithành thân, thảm lụa trải từ cửa phủ nàng đến tận cửa Tướng quân phủ, sính lễ mấy chục rương châu báu.
Nàng ngồi trong phòng tân nương nhếch mép hừ lạnh. Lễ lớn đấy, nhưng nàng muốn tặng hắn lễ lớn hơn, nếu có thể khắc chết hắn ngay đêm tân hôn thì càng tốt.
Khăn hỉ, mũ phượng, pháo đỏ, rượu hồng. Mọi người đều vui, chỉ có người trong kiệu nằm ngủ say sưa cả quãng đường đón dâu.
Hắn vén kiệu, chìa tay ra, nàng đặt vào tay hắn.
Tay nàng thật nhỏ nhắn, có vài vết chai do cầm kiếm, càng tạo ma sát, tăng cảm giác, hắn đã nắm được là nắm chặt, nàng giật không ra. Số mệnh cứ thế trói buộc.
-Ngươi muốn động phòng sao?-
Hắn bước vào tân phòng, nàng thản nhiên hỏi.
- Tại sao không?-
Mắt hắn đầy ý cười, say mê nhìn thân ảnh một màu đỏ kia.
-Không sợ ta khắc chết ngươi sao? Không nghĩ Vương gia còn trẻ mà đã chán sống như vậy?-
Nàng mỉa mai, tháo mũ phượng, khăn hỉ ném lên bàn. Cầm rượu giao bôi một mình uống cạn, vừa lúc khát nước.
-Nàng là thê tử của ta, nếu khắc, cũng chỉ được khắc chết một mình ta, kẻ khác không được phép chết vì nàng-
Hắn không nề hà, bế xốc nàng lên giường.
Nàng thảng thốt, kế hoạch không đúng lắm.
-Ngươi làm gì?-
Nàng dùng võ tấn công. Hắn rất nhanh khoá chặt, ôm gọn nàng.
-Nàng không thắng được ta đâu, năm đó ta cố tình để thua, cho nàng về hoà-
Hắn cười khẽ, trêu ghẹo nàng một chút trước khi "phá cỗ"
-Ngươi nói cái gì?-
Nàng trừng mắt, giơ chân đạp một cước.
Hắn tóm cái chân không an phận, vòng luôn lên eo mình.
-Nếu ta không đả kích nàng nhiều năm như vậy, làm sao khiến nàng có nguyện vọng gả cho ta ngay từ khi còn bé chứ? Nương tử"
Hắn thản nhiên, vuốt ve vết chai trên tay nàng. Nương tử của hắn vất vả rồi. Nhưng như vậy, nàng mới phải để ý hắn.
-Ngươi-
Nàng choáng váng, con mẹ nó bị lừa, tính toán nhiều năm như vậy, cuối cùng chính mình vào bẫy. Nhất định không cho hắn hưởng phúc lợi.
-Lưu manh ! Cút!-
Sư tử rống vỡ cả tân phòng.
-Không được rồi, rượu giao bôi có xuân dược, không nghĩ nàng tửu lượng cao vậy, uống hết một bình. Vi phu hào phóng, đêm nay giải dược cho nàng miễn phí-
Nói rồi đè nàng xuống, một mình định đoạt màn tân hôn. Nữ nhân nào đấy chiến trường rất giỏi chém giết, nhưng tình trường còn ngây ngô, bị cả dược cả nam nhân chi phối, lực bất tòng tâm.
- bỏ bỏ ra-
- sao bổn vương bỏ nương tử mất công gài bẫy từ nhỏ được hả , nhỡ em chạy thì sao-
- gài gài cái gì bỏ bỏ ra tin ta khắc chết , đánh chết tên hoa hoa công tử ngươi không , bỏ-
- ha ha ha em vẫn nghĩ mình đánh được anh hả đúng là ngốc , em khống biết lần đấy là anh nhưởng hả , còn gài á lần đó mà anh không khích em thế sao em lại quyết tâm mà làm nương tử anh chứ mà nương tử để anh chờ hơi lâu à nên phải phạt,- nói rồi anh cúi xuống hôn lên đôi căng mọng mà cắn nút nó , chiếc lưỡi tựa thuần thục mà tác chiếc miệng xin sắn mà cắn mút
bàn tay cũng mò xuống tà áo mà cởi từng chiếc từng chiếc đến lúc cô chỉ còn tà áo yếm mỏng manh mà xoa bóp đôi gò to tròn , cùng làm da trắng mịn hồng hào như ẩn hiện trước mắt qua tà áo yếm , khiến anh nhìn vào mà khô nóng , đúng anh chờ ngày này lâu lắm rồi , từ nhỏ mất công mà gài cô anh rất nhớ
cắn mút một hồi anh ly khai chiếc miệng nhỏ nhắn vì nụ hôn sâu mà thở liên hồi , cùng với đó là đôi mắt mơ màng , nhìn anh , với đó là đôi má hồng hồng vì tức mà đáng yêu đến lạ kỳ đôi môi ấy lý khai cô rồi lại cúi xuống nơi chiếc cổ kiều diễm mà cắn mút tạp nên những ấn ký nho nhỏ hồng ,nổi bật trên nước da trắng biết bao kiều diễm
những ấn ký cứ dần dần xuống tới đôi gò ngạo nghễ
- ưm ... - âm thanh cô kẽ vang lên , âm thanh mềm mại khiến anh hứng thú mà cắn mút ngày một mạnh mẽ bàn tay kia xoa nắn đôi gò còn lại thành muôn vạn hình dạng , rồi bàn tay bên ấy như luồn xuống chiếc bụng thon gọn rồi dần dần xuống nơi khu vườn bí ẩn mà kẽ gẩy viên trân châu khiến cô ngày càng khô nóng tơi hạ thể
- ưm bẩn đừng ,,,, aaaaaA .....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro