Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đoản 49 Cổ đại


Nàng cũng không biết rại sao, chàng hay tựa cằm lên đỉnh đầu nàng,mà nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, có lẽ chăng đây là cách thức biểu đạt tình yêu của chàng. Mặc dù ở thời khắc mây mưa kích tình nhất, sự săn sóc và kiềm chế của chàng vẫn được giữ nguyên như thường. Nàng vẫn thường nhắm mắt hưởng thụ, cảm thấy một dòng nước ấm dịu dàng thấm nhập tận đáy lòng.

Hay mỗi buổi sáng thức giấc trước, nhưng luôn nhẹ nhàng rời giường, sợ tằng sẽ lỡ đánh thức nàng đang đang say giấc nồng.

Hay những lúc nàng chán trường, chàng liền vội vàng chuẩn bị kiệu, Hoặc khinh không 

Buổi tối biết ta bị lạnh, trong phòng luôn đặt lò sưởi, rồi nằm vào bao giờ đủ ấm mới dám cho nàng vào mà chùm nàng trong chiếc chăn bông ấm áp.

***

Cô vẫn nhớ  đến buổi đầu gặp chàng, lúc ấy cô vẫn còn là một tiểu cô nương tinh nghích. Dưới làn tuyết trắng xóa mà trốn ma ma đi chơi. 

Phải chăng là chữ duyên mà, nàng thấy một bóng dáng bé nhỏ, nhưng lại cô độc tới đáng thương dưới gốc mai trong vườn , huynh ấy gương mặt tròn tròn, thân hình mập mạp. Cứ vậy mà nàng phải chăng là bản năng mà nàng bước tới.

Hoa mai hoa tuyết lẫn lộn rơi xuống trúng đầu nàng, khiến nàng mất thăng bằng, trượt chân té ngã.

Khoảng khắc ấy thục nữ gì chứ. Nàng không quan tâm mà vứt sạch. Thất thố mà khóc ầm lên. khiến nước mắt, nước mũi tèm lem, thêm cả tuyết rơi đầy đầu. Nhìn nàng giờ đây thảm bại vô cùng ( tại nàng đau thật nha, chứ bình thường nàng là nàng rất thục nữ nha)

 Khoảng khắc ấy, nàng nào biết thất thố là vậy nhưng qua ánh mắt người ta, lại đáng yêu đến nhường nào, mà nhẹ nhàng đỡ nàng đứng lên, hỏi han: 

-Tiểu muội muội có sao không? Sao lại nghịch ngợm chạy ra đây thế này. Cha nương của muội ở đâu? Lạnh lắm không nàng  mặc tạm áo choàng ta cho khỏi lạnh. Mặt mũi tèm nhem hết rồi, bảo tì nữ lau qua cái mặt biết không? - Khoảng khắc ấy chàng cười cười nhìn nàng. Tựa tia nắng chói lóa, ấm áp đến lạ kì giữa làn sương lạnh lẽo.

Nàng dụi dụi khuôn mặt mũm mĩm, Rồi khuôn mặt nhớ ra bản thân đang xấu hổ nhường nào mà khuôn mặt khẽ ửng hồng, giãy tay chàng, vội vàng chạy trốn.

Để rồi chạy đến miệt mài, mà khẽ thấy rõ tiếng trái tim bé nhỏ đập rung rinh. Phải chăng vì nàng chạy hay là vì thứ tình cảm đơn thuần khác....... Để rồi cả tuần ấy nàng cứ ngẩn ngơ nhìn vào hư vô mà tủm tỉm cười.

Để rồi sau này nàng mới biết, chàng là thái tử nước trư hầu. 

***

Có lẽ thời gian cứ vậy đã thoảng qua tựa một cơn gió. 

Để ca ca và muội muội ấy năm nào đã nên duyên phu thê.Nhấc khăn, uống rượu, động phòng. 

Đêm ấy, cả hai tựa hai đầu nam châm mà quấn quýt tới gần sáng. Có lẽ chăng vì lần đầu mà chàng nhẹ nhàng từ tốn, tựa như sợ nàng đau, dẫu có ảo tưởng đi chăng nữa. Nhưng nàng lại nghĩ Chàng là yêu nàng .... khiến nàng nhu có dòng nước ấm mà chảy khắp lục phủ ngũ tạng. Để rồi khi ngủ  nàng vẫn tủm tỉm cười mà nép vào lòng chàng.

***

Để rồi những ngày tháng sau, chàng đối sử với nàng lúc ngọt ngào, lúc lại tựa như người dưng. Mà chỉ dám tự nhủ. Chắc do chàng bận chánh sự.....

Nhưng sao trái tim cứ mách bảo, chàng nào có yêu nàng?

Nhưng không sao thời gian  cũng không hào phóng với nàng cho lắm. Nhưng thế cũng tốt, dẫu là chết ở cái tuổi 25. thì dù sao trong mắt chàng. Vẫn là giây phút nàng đẹp nhất. Thế nàng cũng mãn nguyện.

***

Một buổi sáng dậy sớm, chàng đọc sách trong thư phòng, nàng ngồi ở bên cạnh ăn cháo hạt sen. Ăn được nửa bát, miệng đắng ngắt, có lẽ do gần đây mới tăng liều lượng thuốc. Nàng nhẹ nhàng đặt  bát cháo sang một bên, ngồi nhẩm tính một chút, tinh thần chợt phấn chấn lạ thường.

không kịp nói với chàng một câu, tiến vào cung gặp ngự y.Ngự y bắt mạch cho ta, cẩn thận hỏi lại : 

- Công chúa có biết thế sẽ làm rút ngắn sinh không? công chúa thực sự muốn hi sinh vì thế chứ- Nàng nghe vậy gật đầu, mỉm cười làm không che giấu nổi niềm hân hoan.

Ngự y muốn khuyên can lần nữa, nhưng nàng mặc kệ . Lão thở dài, chấp bút kê đơn thuốc mới cho nàng.Về tới phủ công chúa, xa xa trong màn tuyết trắng ngập đất trời, nàng thấy một bóng dáng chàng trai trẻ đi qua, đi lại trước phủ. Đương nhiên nàng biết là ai nha. Mà chạy vội đến. Vì tuyết mà sự kiện lần đầu gặp mặt tiếp tục tái diễn. Nàng nào có thục nữ mà ngã xuống mặt tuyết.

Chàng vội bước tới đỡ nàng dậy, rồi che ô, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lo lắng, khẽ mắng nàng: 

- Hậu đậu, suốt ngày ngã, nhỡ ôm thì sao. Mà sao nàng đang ăn cháo sao lại ra ngoài một mình, không đọi ta đi cùng. Nàng có biết nàng làm ta lo tới phát điên không hả?-
Dẫu là mắng sao mà lòng nàng nhất thời tràn ra một cỗ ấm áp. Bàn tay khẽ nắm chặt đơn thuốc mới trong tay, tim đập gấp gáp, giọng nói vui sướng không kìm chế được :

- Ta vào cung kiểm tra nha. Ngự y bảo chúng ta có thể có con đó.-Bàn tay ấm áp đang ôm chặt nàng hơi siết lại, mà khẽ cứng đờ.

Nàng giây phút ấy sao đôi mắt lại long lanh đến vậy, phải chăng vì hồi hộp , giọng nói có chút e dè như sợ chàng phật ý, mà thấy chàng vẫn vô cảm, mà cúi gằm mặt xuống. Định bước đi

- Vậy chàng không muốn hả. Cho ta xin lỗi.- 

Chàng vẫn không lộ ra chút biểu tình trên mặt, khiến nàng nhớ tới giây phút chàng nhận liên hôn tù phụ hoàng. Đôi mắt từng cười nhu hòa tựa ánh nắng dưới làn tuyết , ngoài trầm mặc, u ám, chỉ còn trống rỗng.

Tim nàng khoảng khắc ấy như nhói lên một chút. nàng biết, cuộc hôn nhân này, với chàng, chỉ là sự gượng ép. Có con, chính là gánh nặng. Đúng là do nàng ích kỷ , vì cũng chỉ muốn bên chàng thôi.

Vậy là vừa bước đi một cánh tay kéo lại ôm chầm lấy nàng. Khẽ thì thầm bên tai tựa hồ phả hơi nóng vào đó, khiến nàng không tư chủ mà máu trong cơ thể sôi sục.

- Ngốc, đương nhiên ta.... muốn-

Bàn tay đang xiết chặt đơn thuốc,  cuối cùng cũng có thể thả lỏng.

Tối hôm đó, chàng đích thân sắc thuốc theo đơn mới, còn bưng đến tận giường cho nàng, nhìn nàng uống hết, lấy viên kẹo hồ lô cho ta ăn . Tì nữ hầu hạ đều nhìn họ ân ái với ánh mắt ngưỡng mộ, cười thẹn thùng lui ra ngoài.

Nhân lúc chàng dém chăn, ta bắt lấy tay chàng, vuốt ve vết chai trên ngón trỏ. Mà đau lòng không thôi.Mà nhớ lại lời phụ thân từng nói lúc nàng xin hòa hôn, ta đều nhớ kĩ. Khoảng cách giữa chúng ta sinh ra bởi thân phận, vậy hãy để ta dùng chính thân phận để thu hẹp.

*Thật ra, nhi tử của ta rất tinh tường, chấm trúng hoàng tử tài giỏi nhất của Vinh Xuyên quốc. Vị phò mã này, ngoại trừ thân phận, không có gì để chê trách, là nơi con có thể gửi gắm cả đời.*

Vì vậy đời này, kiếp này, mãi mãi là thê tử của chàng.

***

Hôm nay, chàng dậy sớm, nhẹ nhàng không đánh thức nàng. thực ta hôm qua  năm lần bảy lượt đòi đi theo, nhưng chàng kêu sức khỏe nàng còn yếu. Nàng kêu nàng khỏe rồi. Vậy là chàng dùng chuyện phòng the, lăn đi lăn lại nàng để chứng minh. 

Vậy là cuối cùng hôm sau, nàng nằm mệt mọi trên giường chỉ dám bĩu môi mà hờn dỗi. Nhưng đi cực nhọc như vậy, cũng là chàng lo cho nàng. Nhưng có cần quá đáng vậy không. Khiến người nàng ê ẩm rồi, cuối cùng vẫn  đành từ bỏ ý niệm được cùng chàng một lần du sơn ngoạn thủy.

Đang chán bỗng nàng nhìn thấy cây hoa mai. Lại nảy ra ý định chăm sóc cây hoa mai của chàng. Chậu cây nhỏ này luôn nằm trong thư phòng của chàng, đặt cạnh một chậu than hồng. Nhìn cành cây trơ trụi, yếu ớt như đã chết, ta nghĩ đến những bông hoa mai  được họa trong bức tranh của chàng, lại nhớ tới vẻ mặt ẩn giấu bi thương của chàng mỗi khi nhìn chậu cây nhỏ này. Chàng nhìn nó còn chăm chú hơn nhìn nàng. Khiến nhiều lần nàng dỗi chàng mấy hôm vì chàng yêu cây hơn nàng.

Chàng vừa bước vào phòng ngủ, đã bắt gặp nàng ngồi dưới mặt đất lạnh lẽo. Bàn tay lau đi giọt mồ hôi lăn dài khiến than hồng lem hết khuôn mặt nhỏ nhắn,  nói vọng về phía chàng : 

- ê đóng cửa, mau đóng cửa lại, đừng để gió lạnh vào phòng-

Trong phòng, xếp  lò than hồng hồng vòng tròn quanh một chậu cây nhỏ . Nàng đã xua hết nha hoàn ra ngoài, hai tay cầm hai cái quạt  đầu đầy mồ hôi, luống cuống chạy đông chạy tây giữ lửa, thêm than.

Lần đầu tiên thấy bộ dạng thất thố của công chúa, chàng bật cười, lại ho khan hai tiếng : 

- Nàng làm gì đấy-

-Không nhìn thấy sao còn hỏi. Chàng khiến ta không xuống giường được, đương nhiên buồn chán. Làm việc vô bổ rồi.

Chàng hơi ngớ người, không ngờ đến điệu bộ giận dỗi của nương tử vì không được đi chơi mà bĩu môi, len lén nhìn chàng qua ánh lửa bập bùng. Hình như chàng lại đang nín cười.

Lò bên cạnh sắp tắt, ta mặc kệ chàng, cúi xuống gắp thêm than.Một bàn tay to lớn, ấm áp giữ lấy tay nàng ôm chọn vào trong lòng. Mà rúc vào hõm cổ nàng hít hà hương thơm ngát. Còn hôn trộm vào má nàng chứ

-vi phu cũng chỉ lo lắng nàng thôi nha, Mà qua cũng tại nàng khiến tiểu đệ ta gào thét muốn thế nào cũng không đủ nha. Nếu hôm nay không phải lên chùa. Vi phu còn muốn nữa-Nói xong chàng tranh than từ tay nàng, mà đặt gói hồ lô đường nàng thích ăn nhất.

- Xấu xa- Nàng cầm gói hồ lô, không quên đánh chàng một cái. Mà chui lên giường. Mà tóp tép ăn xiên hồ lo  vẫn nóng hôi hổi, giòn tan, lại vương mùi hương trên áo chàng. Nàng ăn hết chỗ hồ lo, xong lẳng lặng đi vào buồng trong. Lấy ra một chiếc hộp gỗ khắc hình hoa đào dưới gầm giường,mà để gọn gàng những chiếc xiên tre. Rồi chui vào chăn. 

Bỗng tên nào đó cũng mặt dày chui vào theo.Ôm chặt nàng

- Chăn còn lạnh. Để vi phu làm ấp rồi chúng ta động phòng- Vừa nói, chăn còn chưa ấm. Chàng đã lưu manh hết sức mà luồn vào trong tà áo nàng, mà khẽ bóp chiếc bánh bao , mặc nàng lườm chàng ..... ( đoạn sau tưởng tượng nha :v )

***

Dạo này thân thể ngày một khỏe mạnh, , mỗi ngày chàng đều đi dạo cùng nàng, mỗi bữa cơm đều ân cần dặn dò nhà bếp chuẩn bị cho hợp khẩu vị của nàng, không ít lần đích thân xuống bếp chỉ vì đêm hôm trước ta thủ thỉ với chàng về mấy món ăn được miêu tả trong sách. 

Đầu bếp của ngự thiện phòng được phái tới phủ công chúa đã nhiều phen trợn mắt há mồm vì tài nghệ của chàng. 

Mấy tì nữ trẻ tuổi hay hầu hạ ta, chân trước vừa bước khỏi cửa phòng phu thê chúng ta, "phu thê tình thâm"

 Mỗi lần nghe được, nàng đều vui vẻ hết một ngày. Cuối cùng truyền đến hoàng cung, phụ hoàng, mẫu hậu không khỏi giãn mi tâm, mỗi khi nàng và phu quân tiến cung thăm hỏi đều đối xử với chàng ân cần hơn rất nhiều.

**** Có lần nàng đang nằm trong lòng chàng khẽ thì thầm.

- Dẫu chàng có đi đâu, chàng vẫn mai được bên ta nha-

- sao lại thế-

- Vì chàng là ngôi nhà nhỏ của ta, và người không có nhà thì rất đáng thương nha-Chàng giật mình, bật cười xoa đầu nàng: 

-Nói linh tinh gì thế? Ta là người, không phải gạch ngói bùn đất.-

Đẩy tay chàng ra.

- Cái đồ ngốc nghếch nhà chàng. Não dồn xuống dưới chân hết rồi. Người ta coi trọng chàng thế mà bảo người ta linh tinh - Rồi nàng ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy đi. Bỏ lại phía sau tiếng cười vui vẻ sảng khoái của chàng.

Mùa đông năm đó, chính là mùa đông ấm áp nhất trong cuộc đời ta.Nhưng chính là cây đào ta vất vả chăm sóc nửa năm vẫn chưa có biến chuyển, tựa như thân thể ta dù đã chăm sóc rất tốt, vẫn chưa đơm hoa kết trái.

Mà hằng ngày, phụng phịu có lẽ biết nàng buồn.nên số lần xuống bếp cũng nhiều hơn, mỗi lần ăn, dù ngon hay không, nàng đều cười vô tay tán thưởng chàng, vì nàng đều cảm nhận rõ tâm ý của chàng.

****

Dưới tàng cây xanh, nàng và chàng thường ngồi chơi cờ suốt buổi chiều. Chàng vừa nhường, vừa chỉ đường dẫn lối cho nàng.

Kết quả là .... haiz não nhỏ của nàng vẫn thua. Tối đến liền làm nũng với chàng : 

- chàng giả vờ thua ta một lần thôi không được sao? sao người ta thắng không nổi chàng vậy - Chàng cười, dí vào trán ta : 

-nàng đó, ngốc quá nên nhường cũng không thắng được.-

- Thế chàng muốn trả hàng hả. Phụ thân ta sẵn sàng nhận lại-

- Sao vi phu nỡ, Cơ thể phu nhân, tiểu để vi phu vẫn luôn ngâng đầu chờ lúc vào nha- 

- Vô sỉ, lưu manh-Nàng đỏ mặt, hậm hực nhào vào véo chàng.

Phụ hoàng hỏi han chuyện nhà cửa, Nàng kể tội phụ hoàng, Phu quân suốt ngày ăn hiếp. Động cái là lôi nàng lăn đi, lăn lại. Phụ hoàng mẫu hậu đều cười ta, đến cung nữ thái giám cũng cúi người len lén che miệng. Phò mã thì cười khổ mà khẽ đỏ bừng mặt, dí vào đầu nàng cười :

- nàng đó, ngốc ai lại đi kể truyện này chứ.-

Sau đó, nàng ngồi hàn huyên cũng mẫu hậu, chàng sang chính điện hầu cờ phụ hoàng. Tựa như hai người rất hợp nhau, nên mỗi lần chúng ta tiến cung, chàng đều hầu cờ đến tận khi lên đèn.

Tháng năm êm đềm, cây thông xanh ngát rụng lá, kết quả, rồi lại rụng lá, nàng và chàng vẫn ôm bộ cờ bằng gỗ ngồi dưới tàng cây mỗi buổi chiều. 

Đến một ngày, nàng đã có thể thắng chàng, Mà cười nói chàng rằng nàng có thai. Nhưng tiếc lời chưa kịp nói thì....chàng nói chàng phải đi xa, khoác chiến bào cầm kiếm tới sa trường.

Nhưng nàng không dám ngăn vì nàng biết, chàng  ngày ngày cười với nàng, nhưng có ai biết đằng sau lưng phải hứng chịu bao nhiêu thương tích. Miệng lưỡi người đời nào có dung tha cho một hoàng tử bán mình như chàng.

Đêm trước ngày xuất chinh, nàng nằm trong lòng chàng, mở mắt nhìn ánh nến chao đảo cả đêm. Vì mai đây thôi. Chàng sẽ đi rồi.

***

Thu đi đông tới, nàng ngày ngày ngồi đánh cờ dưới gốc cây thông già, một mình nhớ chàng. Sức ăn càng ngày càng kém, cơ hồ trở lại với những ngày tháng trước đây.

Tự mình đi dạo. Thèm thì tự mình mua kẹo hồ lô. nhưng món ăn chàng nấu. Thì nào ăn được

Tối thì vào không có chàng ủ ấm hay sao, mà chiếc chăn lại lạnh lẽo y như lòng nàng đến vậy. Nhưng chàng yên tâm thiếp còn có con chúng ta mà.

Một trăm bức thư. Lúc đầu là ba ngày một bức trả lời, rồi trễ dần, vài tháng nàng mới có thư để đọc.

Sau đó, thư nàng gửi đi, không lời hồi đáp, như thể tan biến vào trời tuyết.

Tin tức về chàng chuyển tới triều đình, cũng dần thưa thớt.

Một lần tiến cung, mẫu hậu len lén nói với nàng, hôm qua phụ hoàng đọc xong tấu chương do phò mã sai người mang đến, đã đập vỡ tất cả mọi thứ trong chính điện.

Sau đó, lại có tướng lĩnh trong triều làm phản.

Sau đó, tin thua trận liên tiếp truyền về.

Sau đó, kinh đô bị vây khốn, người người náo loạn. Trong phủ công chúa, gia nhân người hầu trộm đồ bỏ trốn, nha hoàn hầu hạ ta từ nhỏ, trong một buổi sáng tuyết rơi, cũng thuận thế biến mất.

Mẫu hậu sai người đón nàng vào cung, ta ở lại. nàng nói với thái giám tổng quản nội cung đang một mực cầu xin : Phu quân con còn chưa về, con  với con gái con phải ở lại đợi chàng. Đợi chàng về nấu món ăn , chơi cờ , đi dạo cùng con và nữ nhi. Đợi chàng về, nàng sẽ dẫn chàng đi tạ lỗi với phụ hoàng mẫu hậu. Phụ hoàng còn rất thương nàng, nàng biết. Người sẽ tha thứ.


***

Cuối cùng, phụ hoàng lần đầu tiên ngài không những tha thứ cho nàng, mà người còn nói, người rất hối hận vì đã để nàng gả lầm người. Người nói : người và nàng đều ngốc, nhưng người làm cha lại không thể bảo vệ nữ nhi của mình, vì vậy, người đi trước con một bước. .

Lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên qua, nàng  lau máu trên mặt phụ hoàng, lau nước mắt trên mặt mẫu hậu, nhìn hoàng cung hoa lệ giờ đổ nát tiêu điều.

Xích sắt kéo lê trên nền đá lạnh, nàng và một đám hoàng thân quốc thích của phế quốc nối nhau bước lên đài, quỳ xuống.

Mỗi người đều khóc lóc, cầu xin, hoặc run rẩy. Còn nàng , chỉ một mực nhìn xuống dưới chân mình. nàng đã cầu xin đao phủ mang theo chậu đào đã nở hoa đặt ở đó, nó sẽ thay chàng đưa nàng đi nốt đoạn đường cuối cùng.

Còn nhờ một thị nữ.. Dấu nữ nhi nơi mật thất bao giờ phu quân về chàng còn biết. Nàng vẫn đợi chàng

Nàng chưa từng nghĩ hết thảy những kí ức tươi đẹp, là giả dối. Vì nàng vẫn tin. Chỉ là hiểu lầm. Nên nàng vẫn chờ

Máu đỏ tươi loang lổ dưới mặt tuyết trắng xóa trên mặt đất, nàng ngửa lên nhìn bầu trời, chỉ thấy một cặp mày kiếm, một đôi mắt nhu hòa, một nụ cười sáng trong.

Tuyết lại bắt đầu rơi.

Phu Quân, Con , nàng vẫn sẽ đợi, để rồi linh hôn ấy mỉm cười bước đi. Xa xa, trong màn tuyết trắng ngập trời, có một người đang đợi.

~~~~~~~~~~~~

Một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày bày binh bố trận, chém chém giết giết, người lừa ta gạt, cuối cùng cũng đánh tới kinh thành của nàng

Ngày phá cổng tiến vào thành, chàng nắm một trăm lá thư trên tay, thúc ngựa đến phủ công chúa, chỉ thấy ngồn ngang, bàn đổ ghế vỡ, cảnh còn người mất. Phòng của chàng và nàng bị xáo tung, gốc đào nhỏ cũng không còn.

Phó tướng dưới trướng chàng tiến vào, bẩm báo đế hậu đã tự kết liễu, tên tướng quân phản quốc kia đang thanh tẩy sạch sẽ hoàng cung để nghênh đón chàng.

Chàng hét lên khiến hắn sửng sốt, rồi hắn cuống quýt lên ngựa gọi người truyền tin ra pháp trường.

Nhưng đã muộn.

Khi ta điên cuồng lao tới nơi, gốc đào nhỏ đã nhuốm đẫm máu, rũ xuống bên một cái xác không đầu.

Trong thư, nàng bảo nàng có mang, Là nữ nhi.

Trong thư, nàng  nói nàng và con rất nhớ chàng.

Trong thư, nàng khoe với ta gốc đào đã ra hoa.

Trong thư, nàng nói nàng  nhớ món ăn của chàng. Chàng mau về con gái vẫn chưa được ăn món ăn phụ thân nó nấu.

Nàng đã nói sẽ chờ chàng.

Phu nhân, tại sao nàng không giữ lời? Tại sao không chờ chàng thêm một chút?

Đồ nói dối, Sao nàng bảo yêu ta mà không đợi, rốt cuộc giờ đây ta có thể nói yêu nàng, nàng có nghe thấy không?

Nàng thật lạnh, lại không nghe lời ta đi nghịch tuyết nữa phải không, trở về ta sẽ phạt nàng uống thuốc thật đắng, chơi cờ sẽ để nàng thua hết không nhường nàng, sẽ đánh cái mông nhỏ của nàng, tối sẽ không làm món ngon cho nàng nữa, sẽ không ủ ấm cho nàng nữa. Sẽ ăn nàng cho nàng không xuống được giường. Ta còn chưa phạt nàng dám uống thuốc có hại sức khỏe đâu. May là ta sắc thuốc đấy. Còn về con nữa. Ta cũng chưa mắng nàng có thai à k bảo ta đâu. 

Nhưng ...

Sao nàng không nói ta một tiếng?

Sao nàng lại khóc? Thôi được rồi, đừng dỗi, Con gái sẽ buồn đó. Hay ta nấu cho nàng ăn nha, chơi cờ sẽ nhường nàng thắng hết, không ăn hiếp nàng nữa. Không làm nàng mệt mỏi nữa mà. Đừng dỗi vi phu nha. Con gái tưởng nàng trốn nên khóc đòi ta mang nàng về nè. Thôi nàng giận ta cũng được. Về với nữ nhi đi . Nó khóc. Nó nhịn ăn làm ta lại nhớ tới nàng lúc dỗi đó. Hay nàng đang cũng thế ? sao nàng giận ta lâu thế. Ta hứa sẽ chừa mà.... 

Đúng rồi, còn cái hộp gỗ đào giấu dưới giường của nàng, tối nay phải mở ra cho ta xem thử nàng giấu cái gì trong đấy mà cứ lén lén lút lút mở ra nhìn một mình.

Còn một trăm bức thư của nàng nữa, ta muốn nàng tự mình đọc cho ta nghe, đủ một trăm lá, ta sẽ đọc của ta cho nàng nghe. Nàng không về ta không đọc cho nàng nghe thư ta gửi nàng đâu. Ta cũng dỗi không thèm đưa nàng nữa.


Về đi mà ta nhớ nàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #sung#sắc