đoản 40
- Thánh chỉ đến .... Phụng thiên thừa vận hoàng đề chiếu viết .....-
Một đạo thánh chỉ của tiên hoàng trước khi lâm chung Hạ xuống...
Nàng trở thành hoàng hậu . Tuy nàng thân là nhi nữ của Một thừa tướng nhưng nàng chỉ là một thứ nữ không được sủng , được sinh ra từ một tiện tì , ấy vậy mà có thể chở thành hoàng hậu mẫu nghi Thiên Hạ ...
Khiến cho kinh thành nổi lên lời đồn rằng , thứ nữ thừa tướng từ nhỏ không được sủng ái, mà học tà thuật, bỏ bùa tiên đế lên ngôi hoàng hậu.
Để rồi người đời khinh thường . Dẫu mọi người nói, nàng có thể bỏ ngoài tai, vì có lẽ nàng đã quen rồi, nhưng sao đêm tân hôn ...nghe âm thanh hoàng đế lạnh lùng nói :
- Trẫm để ngươi làm Hoàng hậu là theo ý Tiên Hoàng , nếu ngươi muốn sự sủng ái của Trẫm thì cả đời này cũng đừng mơ tưởng. - Câu nói ấy khiến cho người nữ nhi, đang đội trên đầu khăn hỉ đỏ chói, khuôn mặt biến sắc, khuôn mặt vô cảm giờ sao khóe mắt cứ cay cay à khẽ nhòa giọt lệ.
[..]
Sau Đêm động phòng , hoàng cung lại có một tin tức mới gây chấn động, như an ủi lòng dân ...Hoàng thương đăng cơ, tài hoa, sáng suốt, không bị yêu nữ mê hoặc .
[..]
Hậu cung là nơi mà được sủng là phượng hoàng , thất sủng thì chẳng được đối xử bằng một nô tì. Tùy tiện cũng có thể bóp chết . Mà có lẽ giờ đây đó là tương lai của nàng.
Hiện giờ cai quản hậu cung là Dương Quý Phi ... Sao cùng một cái tên sao số phận lại trái ngược đến vậy. ...
Một Hoàng hậu vừa không được sủng vừa không có quyền hành thì chỉ là bù nhìn vô hại nên nàng cũng được sống yên ổn dù mấy lần có nhiều phi tử đến thị uy nhưng thấy nàng chỉ là một hoàng hậu nhu nhược không đáng ngại nên dần dần cũng chẳng còn ai để ý đến nàng nữa ...cứ như thế , nàng bị lãng quên.
[..]
Hôm đó trời rất đẹp , tóc đen tùy ý buộc gọn , bước chân nhẹ nhàng tựa làn gió lướt qua vườn .Và hôm đó , quá khứ như lại được tái diễn ....
Nàng lấp ló cái đầu nhỏ nhìn chăn chú về phía người mặc hắc y kia..đôi mắt đó nàng vĩnh viễn sẽ không quên .
Người còn cảnh vật đã khác , bên chàng đã có hồng nhan .
Nhưng nàng là nên vui hay nên sầu?? – nàng nên vui vì hiện giờ nàng đã là thê tử với người nàng vẫn ngày nhớ đêm mong, hay nên sầu bởi Y vốn nào cho nàng trong tim .
Một khắc khi thấy nàng ấy sánh vai cùng bên y , một khắc nghe thấy nàng ấy ngọt ngào gọi y hai tiếng " Trường Lâm" sao thận mật biết bao, nó tựa như có một lưỡi dao vô hình đâm vào tim ta và khi chàng ôm nàng ấy vào lòng nở nụ cười ấm áp, mà ta chưa từng thấy ...Tâm nàng đau như bị dướm máu.
Lê Bước chân nặng nề về thư phòng , mà nước mắt tựa như hạt trân châu rơi xuống... mà ướt nhòa khuôn mặt nhỏ bé ..
Nhưng ... nào ai nhìn thấy ..chỉ còn mình nàng nơi đây cô đơn.
- Chàng biết không...Ta không thể có được trái tim chàng ...không thể có được tình yêu của chàng nhưng xin chàng hãy để ta yêu chàng ..để ta nhìn chàng từ xa được không ?- Câu nói đó ..Ai nghe được đây ? Phải chăng là Trời đất, hàng cây , ngọn cỏ đang lắng nghe mà nhuốm dư vị u sầu của tâm trạng.
Từ đó mỗi khi Hoàng đế cùng chúng phi tử đi dạo ở đâu , hay hoàng đế đi ngang qua đâu ..
Nếu có ..hay nếu có ai để ý nhìn ..đều thấy xa ..rất xa có Một thân ảnh khoác lên thân bộ xiên y màu xanh , đứng đó nhìn theo một lúc rồi vội chạy đi. Cứ vậy và chỉ thế thôi.
Ngày ấy ,Thành trì sụp đổ .Quân địch reo hò –Quân ta thảm trận, máu chảy thành sống chỉ để lại tiếng khóc ai oán, muôn dân lầm than.
Hoàng Cung nhận được tin báo ... kẻ chạy bán sống bán chết , người cố vơ vét mọi thứ ...cung nữ thái giám chạy tán loạn .
Quan lại người trung thần thì tự sát để không hổ thẹn với lòng , với tiên hoàng .
Kẻ chuẩn bị sẵn để xin hàng ...để thì thu dọn chạy trốn..Phi tần hậu cung lần lượt xuất cung theo gia quyến .
Ấy vậy mà trên triều dường như mọi thứ lại yên ả tới kỳ lạ.
Nơi ấy, có một thân ảnh mỏi mệt ngồi trên Long ỷ , đôi mắt nhuốm sự đau đớn .. tức giận..Ái Phi của hắn .. gương mặt kiều mỵ .. cử chỉ ôn nhu ..lời nói ngọt ngào ...- vậy mà khi có biến người rời xa hắn đầu tiên lại là nàng .
Hahaha ... thật khôi hài .
Từ ngàn đời , người ta bảo đế vương vốn cô độc quả thực, ....quả thực không sai .. khi nắm giang sơn mọi người xu nịnh ..mất giang sơn rồi thì ta chẳng là gì..hahaha...thật khôi hài .
Tiếng cười chua xót ...vang vọng.
Để rồi khi dứt. Lập tức không gian yên ắng chỉ còn hắn .. mình hắn.
Ly rượu trước mặt hắn đã chuẩn bị rồi .. chỉ cần một giọt thôi .. nhưng bây giờ hắn thấy thật..cô độc.
Giang sơn mất ..hắn không nuối tiếc ..nhưng bây giờ hắn thấy cô đơn . Ba ngàn giai lệ không ai là tri kỉ.
-Thiếp ở lại được không ? - một giọng nói mềm mại như báo trước tử y thân ảnh bước vào ... nàng không còn là tiểu nữ tử núp sau đại thụ nhìn hắn , lại càng không còn là nữ nhân khi được sắc phong làm hoàng hậu nữa . Thời gian trôi đi thực nhanh , đã không còn
-Hoàng hậu ?- nàng là hoàng hậu , thứ nữ của thừa tướng , nữ nhân mà Phụ Hoàng đã ban chỉ sắc phong là hậu ? Người mà đến đêm tân hôn hắn bỏ rơi để chấn an lòng dân đây ư.
- Là thiếp-
-Sao ngươi không đi hả ... đi đi hết đi-
- Làm ơn cho thiếp sẽ ở đây với chàng -Nước mắt không biết từ khi nào mà tràn khỏi khóe mắt.
- Tại sao ? -
- Bởi vì đó là chàng-
- ngu xuẩn - đúng là nàng quá ngu ngốc, vì ngốc nên mới trao trái tim cho chàng.
Vì ngốc nên mới vì con người không có mình trong tim là một lòng chung thủy.
Vì ngốc mà không từ mạng sống mà ở lại bên chàng .
-Theo ta nhớ ta đã từng nói sẽ không bao giờ sủng ngươi , không bao giờ yêu ngươi - hắn nhớ rõ là thế .. chẳng lẽ nàng đã quên .
- Ta biết .. nhưng chàng không cấm ta được ở bên chàng cho đến khi ta không còn hơi thở .. chàng mất ta mất ...chàng còn ta còn .. để cho ta ở bên chàng .. dõi theo chàng như ta đã dõi theo chàng trước đây ..được không ?-
- Ta sắp chết .. còn muốn theo không ?- hắn không tin con người chết cũng không sợ.
- Đương nhiên , thiếp nguyện ý-Rót thêm một ly rượu nữa , đẩy đến trước mặt nàng
- uống nó ngươi có thể đi theo ta "
Tiếp nhận ly rượu , đôi mắt dẹp mờ sương trở nên cong cong .. môi nhỏ nhẹ nở nụ cười yếu ớt , nàng nhìn hắn .. người mà nàng yêu.
Một hơi cạn sạch , đặt ly xuống , bước đến bên hắn , nắm lấy bàn tay ấy áp nhẹ lên má khẽ nói : Ta luôn muốn nắm tay chàng một lần,chỉ một lần .
Vào lúc này Tâm hắn đau ... rất đau ... sao lại đau như thế... trong khoảng khắc này hắn đột nhiên nhớ tới một việc ... tên nàng..thật nực cười .... hắn lập nàng làm hậu nhưng không hề biết tên nàng ..thật nực cười ...
- Nói cho ta biết .. tên nàng - giọng hắn bỗng trở nên ấm áp mà nghẹn ngào đến chính hắn cũng không biết tại sao.
Tiểu nữ nhân nhẹ nhàng mỉm cười, nắm tay hắn đang dần yếu đi .
- Thiếu tên là Nhât Hạ Dương .... Chàng biết không từng có một chàng trai, ngày đấy chàng trai ấy đi dạo chơi trong rừng vô tình cứu một tiểu cô nương , và đặt nàng ấy cái tên Nhật Hạ Dương , 'Nhật Hạ" là ngày đêm , 'Dương' Là hướng về mặt trời. Chàng trai ấy bảo một ngày chàng ấy sẽ là mặt trời, chàng ấy sẽ rước nàng về, vì vậy nàng ấy phải như cái tên, luôn hướng về hắn. Để rồi khi lớn, Nàng ấy được làm phi tử nhưng rồi hình như chàng trai ấy đã quên mất ... quên mất câu nói ....- chưa kịp nói hết câu nàng chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Hắn cười , cười như điên như dại .
Vậy ra là hắn hồ đồ, là hắn để nàng ấy lừa hóa ra đây mới à Dương nhi của hắn .
Vậy ra hắn không cô đơn ..có nàng yêu hắn. Vậy ra là vốn trước nay hắn nợ nàng.
Khóe mắt hắn sao cay đến vậy, Không hắn không được quyền rơi lệ, đúng hắn còn bù đắp cho nàng, " Dương nhi đợi ta, ta sẽ tới gặp nàng" .
Ngày ấy chỉ biết, dương gian lưu truyền,Ngày giang sơn mất người ta thấy ở giữa triều, Hoàng thương ôm chặt hoàng hậu vào lòng. Cả hai bên nhau nở một nụ cười hạnh phúc.
Người ta bảo họ bên nhau, cùng nắm tay nhau uống canh mạnh bà mà cùng nhau bước vào kiếp luân hồi, làm một phu thê bình dị hạnh phúc mãi mãi về sau
Đừng hỏi sao ta dạo này hay viết cổ, vì có lẽ tâm trạng ta không được ổn :)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro