Chương 38
Tạ Doãn bước tới, nâng mặt Yên Tịch lên, " Muội bị hắn tát sao ? "
Hắn bây giờ mới chú ý tới vết thương trên tay cô.
" Rốt cuộc là hắn làm gì muội vậy ? "
" Không có gì, chỉ là mấy vết thương ngoài da thôi "
Sau đó Yên Tịch chạy đi, Tạ Doãn ở đó ngờ vực, hắn vốn vừa mới tỉnh lại, thật sự vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Tới trưa, hắn mới chạy qua hỏi Yên Tịch xem đám người Mặc Nhiễm đi đâu rồi.
" Bọn họ nhận thánh chỉ của Bắc Đường Quân, đi sứ Hảo Quốc rồi "
" Vậy sao ? " Tạ Doãn chán nản, " Vậy ta và muội ở lại Thần vương phủ rộng như vậy làm gì chứ ? Chi bằng chúng ta ra ngoài ngao du đi "
Yên Tịch thấy có lí, liền cùng Tạ Doãn rời khỏi Thần vương phủ, đi ngao du đó đây.
.
.
.
.
Bắc Đường Mặc Nhiễm không ngờ tới lần đi sứ này kéo dài đến vậy.
Lúc đi thì mới là đầu đông, vậy mà giờ đã là đầu xuân rồi.
Bởi vì còn rất nhiều việc phải thương thảo, kèm theo việc đường xa, tuyết rơi dày khiến đường khó đi hơn. Lại thêm cái khí lạnh kinh người kia, ai mà dám đi đường xa gần một tuần để quay về đón tết cơ chứ.
Lãng Diệp cũng vậy, Tạ Doãn cùng Yên Tịch ra khỏi Thần vương phủ, tới giờ cũng được hơn ba tháng rồi.
Khắp nơi đều là của ngon vật lạ, đi thăm thú mới biết mình có một nơi tuyệt vời đến vậy, tuyệt vời đến nỗi, hắn không muốn về nhà nữa.
Mà, hắn làm gì có nhà ?
Nhà của hắn, mất rồi.
Mỗi lần nhắc lại điều này, cái nỗi đau đáng sợ kia lại quay về trong tâm trí hắn, doạ hắn suýt không thở nổi.
May mắn là bên cạnh hắn bây giờ có Yên Tịch.
" Yên Tịch, mấy hôm nữa là tết rồi, muội muốn đi chơi đêm không ? "
Cảnh đèn đuốc ban đêm của Lãng Diệp Quốc thật sự rất đẹp, vì thế hắn vẫn luôn thích thứ này nhất mỗi lần ra ngoài thăm thú.
Ở đây là một khu phố nhỏ phía Bắc, nơi có những con sông lớn, và vì vậy người ở đây luôn tổ chức hội thả đèn hằng năm. Khách có thể chọn thả đèn trởi hoặc hoa đăng, nhưng có vẻ hoa đăng được nhiều người thích hơn cả.
Tạ Doãn hôm nay muốn thả cả hoa đăng lẫn đèn trời.
Hắn thích thả đèn trời hơn.
Lửa đã được thắp lên, chiếc đèn theo gió bay đi.
Trên đèn có ước nguyện của hắn.
" Nguyện cả đời này ta và ngươi chung đường, ta có thể báo thù cho gia tộc, sống cùng ngươi tới đầu bạc răng long, cùng ngươi trải qua xuân hạ thu đông "
Nhưng đáng tiếc thay, hai chữ " chung đường " kia lại không trở thành hiện thực.
.
.
.
Bắc Đường Mặc Nhiễm đang nhìn theo từng cánh hoa rơi ngoài cửa sổ.
Cảnh Y Cơ đem đến cho hắn một bát thuốc, " Vết thương kia của ngươi vẫn chưa khỏi, thêm phong hàn nữa, ngươi còn muốn sống nữa không vậy ? "
Mặc Nhiễm quay đầu, " Còn chứ. Tâm nguyện chưa làm xong, sao có thể đi sớm như vậy "
" Ngươi nói xem, lần đi sứ này thật sự cũng quá dài rồi. Lúc chúng ta đi là đầu đông, vậy mà giờ đã là đầu xuân. Chỉ thêm vài ngày nữa là tới tết đón năm mới rồi còn gì " Cảnh Y Cơ cảm thấy có chút tiếc nuối, " Đáng lý ra ta nên ở lại cùng Tạ Doãn và Yên Tịch "
Mặc Nhiễm cười trừ không đáp.
Nơi xa xa kia có ánh sáng pháo hoa bắn lên trời.
.
.
.
.
Một kẻ trải qua năm mới ở nhà, một người đón năm mới khi đi sứ, vậy tâm hồn của bọn họ biết tìm gì để giãi bày đây.
Nỗi nhớ nhung chồng chất, lại thêm một năm nữa trôi qua.
Lục Thanh Sở lúc này có lẽ đang bắt đầu suy tính cho năm tiếp theo rồi.
" Đại nhân, đã tìm được Tạ Doãn "
Bàn trà không còn nghe thấy tiếng rót nước, " Vậy sao ? "
Tên áo đen kia tiếp tục báo cáo, " Hắn đang ở Lã Bắc Thiên, hình như bên cạnh còn có một nữ nhân, có lẽ là muội muội "
" Ta chưa từng nghe nói Tạ Hiển Dữ lại có nữ nhi đấy. Ngươi, đi tìm hiểu đi "
Tên kia cúi đầu hành lễ sau đó đi mất, Lục Thanh Sở bắt đầu suy ngẫm một chút, nở một nụ cười tà mị, có lẽ là đang suy tính tới việc xử lý Tạ Doãn. Dù sao Bắc Đường Mặc Nhiễm cũng không có ở đây, vậy đây là cơ hội thích hợp nhất để hành động rồi còn gì.
Con cờ ông ta hạ xuống hôm nay, là Đồng Trát.
.
.
.
Lúc nhìn thấy Đồng Trát ở chợ, Yên Tịch đã có một dự cảm không lành.
Thật không ngờ người từng chung phe với mình, lại vì đồng tiền che mắt mà quay đầu đối địch.
Dây xích sắt trói chặt thân thể cô gái trẻ tuổi 16 trên giá gỗ, khó thở, nóng nực, đặc biệt chính là hồi hộp là những gì Lâm Yên Tịch có thể nói về căn hầm này.
Lục Thanh Sở xuất hiện, Lâm Yên Tịch đã đoán ra được chuyện gì, bắt đầu nói chuyện một chút với Lục Thanh Sở, " Không ngờ đến cả một người nhỏ bé như ta cũng bị ông đưa tới đây "
Lục Thanh Sở bước tới, cầm roi da quật vào thân cô, " Nhỏ bé ? Ta nhớ Lâm gia các ngươi đâu có nhỏ bé đên vậy ? "
" Vậy là ông biết ta là ai ? " Lâm Yên Tịch nhìn ra phía sau Lục Thanh Sở, " Lâm Chính Vân, ta sẽ không quên rằng mình có một ca ca tốt như thế nào đâu "
" Nhiều lời, đưa đi "
Lục Thanh Sở, ông định đem xác Yên Tịch quay về sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro