Phần 1
#Đoản
Con đường xa lắm người ơi!
Yêu xa khó lắm người ơi!
[...]
-"Anh yêu em Mộc Vy Vy! Em đồng ý làm người yêu anh chứ?"
-"Em...em..."
-"Anh thật sự yêu em, anh hứa sẽ yêu em trọn đời, yêu em trọn kiếp, không bao giờ buông bỏ! Hãy tin anh!"
-"Được, em đồng ý."
Một chàng trai vui sướng ôm chầm lấy cô gái bé nhỏ. Thế giới tưởng chừng thu nhỏ chỉ còn hai bóng hình ấy.
Năm đó, có một Mộc Vy Vy một lòng một dạ yêu Hoàng Ngọc Hưng.
Năm đó, có một Hoàng Ngọc Hưng một lòng một dạ yêu Mộc Vy Vy
Yêu nhau đến ngọt ngào... Tưởng chừng hạnh phúc đến cả đời...
[...]
-"Anh phải đi du học."
-"Em sẽ đợi!" Ánh mắt cô kiên định đến thế.
-"Em tin anh chứ?" Anh nâng mặt cô lên nhibf cô bằng ánh mắt dịu dàng
-"Em yêu anh"
-"Hãy tin anh! Khi anh trở về anh nhất định sẽ lấy em!"
Năm đó, Hoàng Ngọc Hưng đi để lại Mộc Vy Vy đem lòng chờ đợi.
Em sẽ đợi anh! Đến lúc anh quay về rồi lấy em.
[...]
Mộc Vy Vy chờ Hoàng Ngọc Hưng đến 5 năm. Trong 5 năm đó anh hoàn toàn thờ ơ cô, lạnh nhạt không như lúc trước nữa. Cô gọi điện anh đều trả lời bận. Phải chăng như người ta nói, yêu xa thì tình cảm cũng dần dần phai nhạt? Cô luôn có một nỗi sợ vô hình nào đó, sợ anh hết yêu cô, sợ anh sẽ bỏ rơi cô...
Đến ngày anh trở về, cô nghe tin vội đến sân bay đón anh. Nhưng trước mắt cô là hình ảmh anh và một cô gái tay trong tay bước đi. Cô đứng hình tại chỗ, đôi mắt thất thần nhìn hai bóng hình đó. Có phải hay không anh đã thất hứa.
-"Đây là ai vậy?" Cô đứng trước anh, chỉ tay vào người con gái tóc vàng óng bên cạnh.
-"Vy Vy? Sao em lại ở đây?"
-"Đây là ai vậy?" Cô vẫn tiếp tục câu hỏi đó, cô thật sự mệt mỏi lắm rồi.
-"Vy Vy, chúng ta chia tay đi được không?"
-"Cái gì cơ?" Đôi mắt cô rưng rưng, cố nén giọt lệ rơi xuống. Anh hết yêu cô rồi, hết thật rồi.
-"Chúng ta chia tay đi. Anh yêu Sarah, là thật."
-"Anh thất hứa rồi!" Cô buông ra một câu rồi chạy đi, anh thất hứa rồi, thật sự thất hứa với cô. Anh đã từng hứa với cô sẽ yêu cô trọn đời, trọn kiếp, không bao giờ buông bỏ. Nhưng anh thất hứa rồi.
Anh cũng từng hứa khi anh trở về sẽ lấy em làm vợ cơ mà. Anh biết không, suốt 5 năm anh đi du học em luôn mơ về một cái đám cưới nhỏ, em sẽ là một cô dâu xinh đẹp nhất, anh sẽ là chú rể đẹp trai nhất.
Nhưng không được rồi. Tạm biệt anh.
Rầm! Cô bị một chiếc xe tải cán qua. Thân hình bé nhỏ bê bết máu rớt xuống lòng đường lạnh băng.
Cô thấy anh chạy đến hốt hoảng ôm cô vào lòng.
Cô cố gắng nói từng chữ cuối với anh
-"Anh... còn yêu em phải không?" Đôi tay run run của cô cố gắng chạm vào gương mặt của anh.
-"Đừng nói nữa, anh đưa em đi bệnh viện nhé, nhé?" Anh ôm cô vào lòng, nước mắt tuôn ra.
-"Em... em muốn anh trả lời em."
-"Anh yêu em! Anh yêu em! Anh sẽ đưa em vào bệnh viện! Làm ơn, em hãy cố gắng lên!"
-"Vậy được rồi... Em... em cũng rất yêu anh!"
Đôi tay cô chạm vào mặt anh lần cuối rồi buông thõng xuống. Cô đi rồi!
Không! Đừng mà! Cô đừng đi nhanh như vậy chứ!
Anh yêu em.
Anh yêu em.
Anh yêu em.
Anh yêu em nhiều lắm, rất nhiều.
Trong tang lễ, họ có thể thấy hình bóng một chàng trai ngồi bên thân xá cô gái không rời.
[...]
3 năm sau
Thân ảnh người con trai đứng trước mộ cô gái lẩm bẩm:
-"Anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi!" Nước mắt anh chực trào ra. Rất nhiều.
Có một cô gái tóc vàng óng bước tới cạnh anh, vỗ vai anh.
-"Sao lúc đó anh không nói với cô ấy rằng mẹ anh bắt anh phải chia tay cô gái ấy?"
-"Tôi tưởng cứ làm thế cô ấy sẽ tin tôi. Nhưng tôi thật sự sai rồi." Anh bật khóc. Đúng, anh thật sự sai rồi.
Hóa ra, năm ấy mẹ anh bắt anh chia tay anh để lấy một người con của đối tác mẹ anh. Vì không muốn cô đau khổ nên anh phải mượn Sarah - bạn thân anh để làm cô hiểu lầm rồi quên anh.
Nhưng anh sai rồi!
Anh yêu em Mộc Vy Vy! Và mãi mãi chỉ yêu một mình em!
Năm đó, có một Hoàng Ngọc Hưng một lòng một dạ nguyện đi theo Mộc Vy Vy để yêu cô trọn đời trọn kiếp.
[...]
Kết cũng khôngg mấy là SE nhỉ :<<
Thả tymmm cho Hân đi nào :<<<
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro