Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

8

Tiếp 21

"Giúp em, khiến Tống Minh Khang phải trả giá"

"Được, nhưng trước tiên em phải mạnh mẽ kiên cường thì mới có thể trả thù"

Trác Phàm nghiêm nghị đáp trả, bộ dạng của Uyên Khanh bây giờ vẫn còn yếu đuối lắm cần phải uốn nắn mài giũa thì cô mới có thể trở nên nhẫn tâm như Minh Khanh.

Sức khỏe chưa bình phục nên cô khó bề đứng vững, đôi chân hơi run run, mặt nhợt nhạt. Trác Phàm đứng dậy nhấc mông khỏi ghế tiến bước lại chỗ cô, nhanh nhẹn tháo bình nước truyền rồi bế cô đi

"Em vẫn nên ổn định lại sức khỏe trước ngày Minh Khang công tác về"

Uyên Khanh hơi giật mình, ngại ngùng khi bị anh bế, mặc dù trước đó cả hai đã từng yêu nhau nhưng bây giờ đối diện cô vẫn e thẹn. Uyên Khanh im lặng ngoan ngoãn cho Trác Phàm ẵm đi, cô cũng không cảm thấy thắc mắc một chút nào khi nghe Minh Khang đi công tác bởi cô chẳng mấy bận tâm.

Cô về phòng nghỉ ngơi, sáng hôm sau thì được Trác Phàm tận tình đưa về nhà, vì thời tiết không ổn định nên được biết hắn phải ở lại thêm hai ngày, Minh Khang gọi Mĩ Nhu mở khóa phòng, cho Uyên Khanh ăn uống bình thường, điều này cô nghe Mĩ Nhu báo lại là thế.

Vì không muốn bà Cẩm biết tình trạng của mình nên cô giả vờ đang rất ổn, lúc nói chuyện cô vẫn tươi cười, vui vẻ, diễn như không có gì xảy ra. Uyên Khanh khuyên bà Cẩm cứ ở lại chơi thêm với bạn vì hiếm khi mới có dịp gặp. Bà gặng hỏi kĩ càng thấy an lòng nên cũng quyết định ở Châu Âu thêm ít hôm

Uyên Khanh thở phào nhẹ nhõm, nói thật bây giờ cô không đủ can đảm cho bà biết đâu, thôi thì giấu được ngày nào hay ngày đấy.

Hai hôm hắn không có ở nhà, Uyên Khanh tĩnh dưỡng cũng không bị ai quấy rối, sức khỏe của cô cũng dần dần ổn, vết thương ở cánh tay cũng gần lành. Uyên Khanh đã lên kế hoạch êm xuôi khiến hắn trả giá.

Tối đấy, 8h cô đang lim dim ngủ thì từ phía ngoài có tiếng mở cửa, kèm theo tiếng chân đang bước sột soạt. Minh Khang vào lớn giọng đánh thức cô dậy.

"Uyên Khanh? Dậy cho tôi"

Uyên Khanh nheo mắt, nhìn hắn, tên khốn này vừa mới về thì định kiếm chuyện với cô ư? Hắn thẳng tay ném túi đồ xuống ga giường giọng lạnh ngắt ra lệnh

"Mau thay nó vào"

"Sao chứ"

Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị Minh Khang đi đến lôi vào nhà tắm.

"Nhanh chóng thay cho tôi, lắm lời làm gì chứ"

Thật sự không bao giờ thương hoa tiếc ngọc gì hết, cũng may hắn nắm tay không đau của cô. Hắn đẩy cô vào trong, vứt túi đồ dưới sàn. Uyên Khanh ngậm ngùi nhặt lên vào thay.

Hắn đưa cho Uyên Khanh một chiếc váy khá xinh xắn, chẳng biết hắn định làm cái gì? Uyên Khanh bước ra thì thấy Mĩ Nhu cũng đang có mặt.

"Cô biết trang điểm phải không? Mau làm cho cô ta? 15 phút nữa phải xong"

Dứt lời hắn quay lưng bỏ đi ra khỏi phòng, Mĩ Nhu cúi đầu dạ rồi nhanh nhẹn để Uyên Khanh ngồi xuống ghế. Chả là lát nữa hắn có một cuộc hẹn quan trọng với những nhân vật tầm cỡ, họ yêu cầu Minh Khang phải dẫn theo người phụ nữ của mình nên hắn mới đưa cô đi.

15 phút Uyên Khanh bước xuống nhà, với một diện mạo hoàn toàn khác, xinh đẹp hơn hẳn.

"Không tồi! Mau đi thôi"

"Tới đó cô tốt nhất ngậm miệng ngoan ngoãn cho tôi"

Uyên Khanh nghe xong không đáp trả, sải bước đi theo sau hắn ra xe.

Tại buổi tiệc, đúng thật người hắn gặp toàn nhân vật thuộc dạng máu mặt tiếng tăm trong xã hội. Uyên Khanh im lặng đi ở sau hắn mắt quan sát khắp nơi.

Bỗng dưng cô trông thấy một người phụ nữ rất trẻ, đứng ở một góc, nhâm nhi ly rượu, trên người mang một chiếc váy đen ôm sát body, gương mặt sắc sảo nhìn vào hắn mê mẩn. Uyên Khanh nhếch mép xem ra thời cơ đã đến. Cô viện lý do đi vệ sinh để qua đó.

"Cô thích anh ta sao"

Cô gái đó đang say đắm nhìn, vì tiếng nói của cô có phần giật mình, ngoảnh mặt ra sau nhìn

"Phải, nhưng liên quan gì đến chị"

"Cô có muốn đêm nay hắn sẽ thuộc về cô không?
Tiếp 22.

"Cô có muốn đêm nay hắn sẽ thuộc về cô không"

"Tôi sẽ giúp, nhưng có điều, tôi muốn một nữa clip nóng bỏng giữa cô và Minh Khang"

"Sao chứ"

Người phụ nữ xinh đẹp đơ người, thoạt nhìn bề ngoài cũng hiền lành nhu mì mà tại sao lại nham hiểm như này, cô gái kia có phần khiếp sợ bởi mong muốn quái đản của cô.

Uyên Khanh nhếch mép, chậm rãi tiến lại gần hơn, giọng nhẹ vang lên

"Cô cứ yên tâm góc quay sẽ được đặt một nơi chỉ thấy Tống Minh Khang"

Cô gái ấy thở sâu, nhìn cô chăm chăm cất giọng:

"Rốt cuộc cô là ai? Cô đang muốn làm gì"

"Tôi muốn giúp cô có được Minh Khang nhưng đổi lại cô cũng phải giúp tôi"

"Cô cứ suy nghĩ, khi thông suốt thì gọi số này cho tôi"

Lời nói dứt khoát, Uyên Khanh mỉm cười thật tươi, nét mặt lạnh lùng, đặt một mẫu giấy nhỏ lên bàn rồi quay lưng bước đi.

Thục Y lặng người nhìn xuống bàn, cô ta thích Minh Khang đã lâu rồi, nhưng luôn bị hắn phất lờ, hắn không bao giờ cho Thục Y có dịp tiếp cận làm quen, tự dưng cơ hội đến việc gì mà Thục Y không mạo hiểm nắm lấy, biết đâu được sẽ trở thành phu nhân của nhà họ Tống.

Không suy nghĩ nhiều, Thục Y ngoảnh lại vội vàng nhận lời, Uyên Khanh nghe xong dừng bước, khóe môi mềm cong lên ngụ ý mãn nguyện.

Không ngờ cô gái kia lại dễ dàng đồng ý như vậy? Giờ chỉ cần dụ Minh Khanh vào bẫy

Cả hai thỏa thuận xong xuôi, Uyên Khanh nhanh chóng tiến về lại hắn để Minh Khang khỏi phải nghi ngờ.

...

Hôm nay hắn uống rất nhiều rượu nên dĩ nhiên đầu óc sẽ không được tỉnh táo, cô sẽ dễ bề thực hiện. Đúng thật, tầm 11 giờ bước chân hắn có phần loạng choạng đi đứng không vững, nãy giờ hắn tiếp cũng khá nhiều đối tác lớn.

Uyên Khanh đi theo sau Minh Khang mà hả hê vô cùng, rốt cuộc thì tôi cũng sắp hủy hoại được anh rồi Minh Khang.

Đầu óc hắn quay vòng đang bước thì suýt nữa vấp ngã, Uyên Khanh cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ giữa bao nhiêu người, cô bước đến đỡ

"Để tôi dìu anh"

"Anh xong chưa? Tôi muốn về nhà"

"Được, về thôi"

Uyên Khanh nghe thế đưa hắn ra ngoài xe hơi, hắn có vẻ đã say ngất ngưởng không còn biết trời trăng mây đất? Uyên Khanh chỉ dẫn rẽ vào một khách sạn cách đấy không xa, Uyên Khanh đặt phòng tươm tất nhờ người đỡ Minh Khang lên.

Cô cầm điện thoại gọi người đến đặt góc camera. Chờ tầm 10 phút là người kia đã có mặt

"Cô vừa gọi tôi phải không"

"Đúng, ông vào đi"

Uyên Khanh mở cửa rộng, cho ông ấy đi vào phía trong, ánh mắt người đàn ông vội liếc qua chiếc giường lớn, thân hình cậu thanh niên nằm bất tỉnh trên đấy, ông nhíu mày, có chút hoài nghi Uyên Khanh, còn trẻ mà táo bạo quá

Tay chân nhanh nhẹn, chớp nhoáng đã xong xuôi, góc quay được đặt rất hoàn mĩ sắc nét. Ông nhận tiền của Uyên Khanh rồi rời khỏi.

Sau khi cánh cửa khép kín lại, Uyên Khanh nhếch môi, nhìn chăm chú ánh đèn nhỏ đang nhấp nháy. Cô quay người chậm rãi bước lại cạnh giường

Hắn đã im lìm trong cơn say.

"Minh Khang, chúc anh tối nay vui vẻ"

Nói xong Uyên Khanh định bỏ đi, đột ngột bị một bàn tay nắm chặt, giật ngược lại, làm cô ngã ngửa xuống giường

"Ai...cho em đi"
Tiếp 23.

"Ai...cho em đi"

"Em không được đi"

Uyên Khanh ngẩn ngơ, bị Minh Khang kéo ngược xuống giường, cô trợn mắt, hoảng loạn tột cùng, chẳng lẽ âm mưu của cô đã vỡ lở bị hắn biết rồi ư? Cơ thể của Uyên Khanh bị hắn siết chặt trong lòng, cô hơi rum run, nuốt một ngụm nước bọt giữ cho tâm trạng bình tĩnh.

Đang định mở miệng thì hắn thì thầm vào bên tai cô, hơi thở ấm nóng cùng mùi rượu hòa quyện vào nhau.

"Tôi không cho phép em rời khỏi tôi, không cho phép, tôi luôn yêu em mà Mộng Tĩnh"

Uyên Khanh lặng người nhíu mày, hóa ra là hắn đang nói mớ, tên khốn nạn như hắn cũng biết yêu sao? Mà cô gái Mộng Tĩnh là ai?

Uyên Khanh thở phào, nhẹ nhàng chậm rãi gỡ cánh tay của hắn ra, đứng dậy khỏi giường.

"Mộng Tĩnh? Mộng Tĩnh"

"Đừng bỏ anh"

Hắn luôn miệng gọi người phụ nữ ấy trong cơn say mê man, bất giác Uyên Khanh lại lóe lên một ý định muốn tìm người con gái có tên Mộng Tĩnh. Cô muốn dùng người này khiến Minh Khang trả giá.

Suy nghĩ trong đầu còn chưa vơi thì bỗng dưng tiếng chuông điện thoại vang lên, cô cầm lên xem thì bật cười khinh bỉ, xem Thục Y nôn nóng kia kìa? Uyên Khanh bắt máy nghe, nói địa chỉ phòng cho Thục Y đến.

Chưa được 5 phút Thục Y đã xuất hiện, cô mở cửa, lạnh lùng hướng cánh tay cất lời.

"Anh ta đang trên giường"

"Cảm ơn cô, nhất định không làm cô thất vọng"

"Chúc ngon miệng"

Dứt lời Uyên Khanh rời khỏi phòng nhường không gian riêng tư, cô hài lòng lắm, hả hê lắm, chỉ cần khiến Minh Khang đau khổ trả giá cho những tội ác của mình, chuyện gì cô cũng dám làm.

Cô bước đi xuống sảnh khách sạn, trở về nhà, trên môi vẫn hé nở nụ cười.

Tối đấy, hắn trong cơn say cùng người phụ nữ trẻ làm chuyện ân ái, bao nhiêu cảnh nóng bỏng đều được camera ghi lại rõ nét

...

Sáng hôm sau, Minh Khang nheo mắt tỉnh dậy, đau đầu khủng khiếp, hắn còn chưa biết mình đang ở nơi nào thì một giọng nói ngọt xớt từ nhà tắm.

"Anh yêu? Tỉnh rồi sao"

Hắn nghe xong trừng mắt, hướng ánh nhìn về hướng vừa phát ra tiếng nói? Đôi lông mày bỗng chốc nhăn nhúm. Khốn kiếp thật, sao cô ta lại ở đây chứ? Trên người còn quấn chiếc khăn tắm hớ hênh xộc xệch. Hắn liếc xung quanh, không sai đây chính là khách sạn, hắn cầm tấm chăn dỡ lên.

"Chết tiệt"

Hắn tức giận, lấy quần mặc vào rồi nhanh bước tiến lại chỗ người phụ nữ, hắn nghiến răng thẳng tay bóp cổ Thục Y

"Sao cô lại ở đây"

"Hụ...em..."

Thục Y khó thở, nói không thành lời, bàn tay vịn vào cánh tay hắn, nét mặt nhợt nhạt, trắng bệch Thục Y run lên sợ sệt

Minh Khanh càng mạnh tay, hắn dường như không sợ sẽ bóp chết Thục Y, lớn tiếng quát

"Nói"

"Có...một...cô gái...hụ...giúp..."

Hắn nghe đến đây cũng hiểu ai đã giúp đỡ Thục Y lên giường với hắn, đêm qua hắn chỉ đi cùng Uyên Khanh, hắn đẩy ngã Thục Y xuống sàn, cô ta hoảng hốt co ro thân thể, Thục Y không thể ngờ rằng Minh Khang lại là con người đáng sợ đến vậy

"Bẩn thỉu, cô tốt nhất nên an phận, đừng để tôi ra tay"

Dứt lời hắn mặc áo chỉnh tề lại, trước lúc rời khỏi hắn không quên gọi người đến giải quyết tránh để hậu họa về sau này, lơ đâu Thục Y mang thai con hắn.

"Nhã Uyên Khanh, tôi nhất định sẽ nghiền nát cô"

P/s: Truyện Thay Tôi Yêu Cô Ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #thủy